ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 398

Đôi lúc bước đi trên đường phố, bỗng nhiên quay lại nhìn, hình như tôi

vừa thấy bóng dáng cao gầy, cô độc ấy thấp thoáng giữa dòng người tấp
nập, tôi đuổi theo, nhưng đó lại là một người tôi không quen biết. Đôi lúc
nghe thấy một giọng nói trầm ấm, ngọt ngào văng vẳng bên tai, tôi nỗ lực
tìm kiếm, nhưng kết quả luôn là nỗi thất vọng ngập tràn xen trong những
lời xin lỗi vì đã làm phiền. Một mình lang thang, đưa mắt dõi tìm bốn phía,
rồi đột nhiên sụp xuống bên vệ đường, bật khóc nức nở, mặc cho bao nhiêu
người trên phố chăm chú nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Con người thời hiện đại
đã luyện cho thần kinh của mình vững như gang thép trước mọi tình huống.
Bởi vậy, khóc chán, tôi lại lau nước mắt và tiếp tục bước đi, chưa khi nào
tôi nhận được một lời hỏi han của ai đó trên đường.

Thì ra, cô đơn không phải cảm xúc bẩm sinh mà nó được hoài thai từ

giây phút bạn đem lòng yêu một ai đó.

Chiếc lá là đôi cánh không thể bay.

Đôi cánh là chiếc lá chao giữa lưng chừng trời.

Có thể thiên đàng không là ảo tưởng, nhưng từ lâu em đã lãng quên mình

học cách bay lên như thế nào.

Cô đơn là niềm hân hoan của một người.

Ồn ảo là nỗi cô đơn của nhiều người.

Yêu nhau là luôn đi bên nhau, nhưng em đã lãng quên thuở có anh ở bên.

Một mình nấu ăn, một mình lang thang, một mình đọc sách, một mình

viết thư, một mình trò chuyện, tâm tình.

Nhưng tâm hồn dường như đã trôi về tận phương trời xa xôi nào, em

không thấy rõ. Và em biết rằng, em không chỉ để mất anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.