ĐỨC PHẬT VÀ NÀNG - Trang 560

Lữ Quang tiếp tục cất giọng oang oang:

- Ta vào thành đã được gần hai tháng. Đến nay Khâu Từ đã yên ổn trở

lại, thực là điều may mắn! Tân vương Bạch Chấn không quản gian khổ,
ngày đêm nhọc lòng, công lao to lớn.

Ông ta hướng về Bạch Chấn, khiêm cung một cách giả tạo, Bạch Chấn

vội vã đáp lễ.

- Đến Khâu Từ, ta còn nhận được một vinh dự lớn lao. Đó là được nghe

vị hòa thượng danh chấn Tây vực, thông tự, từ bi – pháp sư Kumarajiva
giảng kinh thuyết pháp, ta như kẻ mê muội được ngài vén mây đen cho
thấy ánh sáng mặt trời. Ta bội phần cảm phục, muốn tỏ lòng biết ơn, thế
nhưng pháp sư kiên quyết không nhận bạc vàng, không màng quan tước,
khiến ta vô cùng khó nghĩ.

Lữ Quang ngừng lại, cho Pusyseda dịch hết, mới tiếp tục:

- Danh tiếng của pháp sư lan truyền khắp nơi, tuổi ngài còn trẻ mà đã đạt

đến trình độ tu hành thật đáng nể trọng. Ta thành tâm muốn trợ giúp công
việc truyền đạo của ngài, nên đã dâng mỹ nữ tặng ngài. Pháp sư quả nhiên
là bậc cao nhân, ngài không thấy điều đó có gì đáng ngại, đã hoan hỉ đón
nhận.

Vẻ mặt Pysyseda hoàn toàn biến sắc, cậu ta quắc mắt, ném cái nhìn giận

dữ về phía Lữ Quang. Những người nghe hiểu tiếng Hán trong đám đông
sư tăng đã chụm đầu lại bàn tán xôn xao. Tôi liếc nhìn Rajiva, mắt chàng
khép hờ, nét mặt bình thản. Vẫn là phong thái trầm tĩnh, điềm nhiên, thoát
tục ấy, nổi bật giữa muôn người. Thái độ ấy của chàng như muốn tuyên bố
rằng, dù Lữ Quang có nói gì, chàng cũng sẽ ứng đối bằng sự bình tĩnh và
ôn hòa.

- Những lời vừa rồi của Lữ tướng quân có nhiều chỗ không đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.