vàng treo cách quãng đều đặn trên đầu
chiếu sáng. Sàn đá phẳng lì, tịnh không
một hạt bụi.
Paul tiến lên ngang chị ta, quan sát kỹ nét
mặt như chim ưng của chị trong khi họ
bước bên nhau. “Cô không ghét tôi à,
Harah?”
“Sao tôi lại phải ghét anh?”
Chị ta gật đầu với một đám trẻ đang
đứng nhìn họ chằm chằm trên cái gờ nhô
cao ở một hành lang bên cạnh. Paul
thoáng thấy bóng những người lớn đằng
sau bọn trẻ, được che khuất một phần
nhờ những tấm rèm đùng đục.