ĐỪNG BẮT TÔI YÊU EM - Trang 157

"Chào mừng Lâm đại."

Tiếng cửa lạch cạch mở ra. Một hành lang rộng mở ra. Hai bên là

những hàng vũ khí, giáp, quần áo,...

"Mẹ muốn mang theo vũ khí gì để con lấy cho."

Diệp Mi không nói gì. Những ngón tay thon dài lướt qua mấy bộ quần

áo bó treo ngay ngắn trên giá. Bỗng bàn tay dừng lại ở một bộ quần áo nữ
bó sát, chất liệt co dãn bình thường, không hề chống đạn hay lắp thêm bất
cứ chức năng gì. Cô cầm nó trên tay rồi hướng về một căn phòng ngay cạnh
đó.

Dục Nam nhìn thân ảnh của cô khuất sau cánh cửa sắt của căn phòng.

Anh dựa lưng vào tường, trông nhàn nhã vô cùng.

"Mẹ con sao không mặc mấy bộ còn lại, trông có vẻ tốt hơn."

Dục Khiêm vẫn đang lựa mấy chiếc dao gần đó. Cậu nhấc một chiếc

lên. Chiếc dao ánh lên dưới ánh đèn trông vô cùng sắc. Bất giác cậu quay
người lại phi chiếc dao về đúng chỗ đừng của Dục Nam. Dục Nam nhích
nhẹ người, nâng tay nắm lấy chiếc dao ngắn. Chiếc dao không biết làm sao
có thể nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Khuôn mặt Dục Nam không chút
biến sắc. Dục Khiêm ung dung như không có chuyện gì xảy ra, như thể cậu
chưa hề phi chiếc dao ấy về phía bố mình.

"Mẹ thích những thứ đơn giản. Không cầu kì. Từ trước đến nay mẹ

luôn mặc bộ đồ bó sát đó, trong bất kì nhiệm vụ nào."

Dục Nam gật nhẹ đầu rồi mân mê chiếc dao trên tay.

"Con phi dao cũng khá đấy. Tốc độ nhanh nhưng chưa đủ uy lực. Cổ

tay vẫn còn hơi cứng. Phải thả lỏng một chút. Coi chiếc dao như một phần
của cơ thể con vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.