"Mẹ làm việc tại phòng bệnh. Mẹ phân phó cho Quang Ngữ chỉ huy
tại tổ chức."
Diệp Mi lùi lại nhìn thẳng vào mắt Thiều Đan Diệp.
"Tại sao mẹ lại sai khiến con như vậy!? Mẹ làm tất cả mọi việc chỉ đề
trả thù được Quan gia thôi sao?"
"Phải. Mối thù đó, mẹ không thể quên. Cho đến khi nào Quan gia tàn
lụi thì mẹ mới nhắm mắt xuôi tay."
Diệp Mi đi dật lùi lại. Cô nhận ra sau hai mươi ba năm, người mẹ cô
kính trọng đã khác xưa rồi. Bà ích kỉ, lòng thù hận che mờ mắt bà.
"Dù vậy sao mẹ có thể lôi con ra như một món vũ khí để sử dụng. Mẹ
còn đe doạ đến chính cháu trai của mẹ nữa."
Thiều Đan Diệp vừa nghe đến chữ "cháu trai" liền tức giận dấn tới.
Mắt bà hằn lên hàng vạn tia máu. Bà rống to.
"MẸ KHÔNG CHẤP NHẬN MỘT ĐỨA CHÁU MANG HỌ QUAN.
KHÔNG THỂ. RIÊNG VIỆC CON QUA LẠI VỚI TÊN VÔ SỈ ĐANG
NẰM TRÊN GIƯỜNG KIA ĐÃ LÀ MỘT NỖI NHỤC LỚN VỚI THIỀU
GIA RỒI. CON CÒN MANG THÊM MỘT THÀNH QUẢ LAO ĐỘNG
VỀ ĐÂY NỮA. MẸ KHÔNG CHO PHÉP CON LÀM THẾ. CON KHIẾN
MẸ PHẢI XẤU HỔ VỚI ÔNG BÀ NGOẠI CON."
Diệp Mi buồn bã nhìn thẳng vào mắt mẹ.
"Hình tượng của mẹ trong mắt con đã tan thành mây khói kể từ giờ
phút này. Thứ nhất, Dục Khiêm nó cũng là cháu mẹ, là con rứt ruột đẻ ra,
mẹ đừng nói thằng bé như vậy. Thứ hai, con là con mẹ, là đứa con gái duy
nhất của mẹ. Trong khi đó mẹ lại hành hạ con. Để con sống không khác gì
pà công cụ trả thù của mẹ. Liệu mẹ có xứng đáng là mẹ con không?"