Thiều Đan Diệp nắm chặt lấy bả vai Diệp Mi. Bà hoảng loạn như một
con thú bị bắt.
"Không phải, mẹ không muốn con sống như vậy, không muốn, không
muốn.."
Giọng bà tắt lịm rồi bỗng bà ngước lên. Ánh mắt sáng quoắc như vừa
phát hiện ra điều gì.
"Chắc chắn là do tên Quan Dục Nam kia nó đánh đập, hành hạ con.
Phải là do hắn. Mẹ sẽ trả thù cho con."
Bà nhặt súng từ dưới đất lên, nhắm thẳng về phía Dục Nam. Diệp Mi
phản xạ nhanh liền bẻ ngoặt cổ tay khiến Thiều Đan Diệp vì đau mà thả
khẩu súng xuống.
Diệp Mi ẩn bà ra, đứng chắn giữa hai người. Thiều Đan Diệp vẫn
không để ý mà tiếp tục lao tới. Bà ta rút từ váy một chiếc dao găm được
mài sắc.
Diệp Mi lao lên chặn bà lại. Cô chỉ chặn đòn, không hề đánh lại, chỉ
chờ Thiều Đan Diệp nhanh chóng kiệt sức.
Bỗng bà lôi từ đâu ra khẩu súng. Diệp Mi thì đang hai tay năm lấy hai
tay của bà nên không thể ngăn cản. Thiều Đan Diệp chuẩn bị bóp cò.
Giây phút ấy chỉ trong chớp mắt. Diệp Mi theo phản xả cầm bàn tay
cầm dao của Thiều Đan Diệp bẻ ngoặt lên. Chiếc dao liền cắm chuẩn vào
trái tim của Thiều Đan Diệp. Khẩn súng bị hướng lên, bắn vào trần nhà.
Thiều Đan Diệp gục xuống nhanh chónh. Diệp Mi giờ mới nhận ra
mình đã làm gì. Cô điên loạn đỡ lấy bà.
"Mẹ, mẹ,..."