ĐỪNG CHẾT VÌ YÊU - Trang 108

- Thụy, mình kết hôn đi.
Việt là người thẳng thắn, biểu đạt cũng rất rõ ràng. Thời gian trước anh

chỉ ẩn ý sâu xa nhưng lần này anh đã chính thức nói ra lời cầu hôn với Thụy.
Không nhẫn, không hoa, anh nghĩ Thụy cũng không cần những thứ đó. Điều
Thụy cần là một cuộc nói chuyện thẳng thắn. Họ yêu nhau cũng không phải
quá ngắn, hơn một năm rồi, thời gian đủ để cho hai người trưởng thành phải
suy tính đến việc này.

- Hả, sao tự nhiên anh lại muốn kết hôn?
- Em sao thế? Đây mà là phản ứng của người phụ nữ vừa được cầu hôn à?
Việt bất ngờ với phản ứng của Thụy.

- Em xin lỗi, nhưng em chưa suy nghĩ đến việc này.
Việt lập tức nóng mặt:
- Vậy em chưa từng có ý nghĩ chúng ta yêu nhau và sẽ kết hôn với nhau

sao?

- Em chưa nghĩ xa xôi như vậy, anh đừng thúc ép em có được không?
- Em làm sao thế Thụy?
Việt kêu trời, tại sao rõ ràng họ yêu nhau, mọi thứ đều rất tâm đầu ý hợp,

Việt cũng không phải là người đàn ông kém cỏi gì, tại sao Thụy lại vẫn cự
tuyệt việc kết hôn như vậy.

- Tự nhiên anh nói đến chủ đề này làm em chưa sẵn sàng.
Thụy cố gắng lấp liếm, bằng lý do “Em chưa sẵn sàng”. Nhưng chính

Thụy cũng không biết đến bao giờ bản thân cô mới sẵn sàng cho việc này.
Thụy bị hội chứng sợ hôn nhân thực sự. Mà cũng không riêng gì một mình
Thụy, rất nhiều phụ nữ hiện nay mắc hội chứng này. Họ lo sợ quá nhiều thứ
khi kết hôn, sợ mất tự do, sợ bị ràng buộc, hơn hết là sợ những trách nhiệm
quá lớn không thể gánh nổi. Xã hội thường gán lên đầu phụ nữ rất nhiều
trách nhiệm khi kết hôn, trách nhiệm với chồng, với con, với bố mẹ, với anh
em cô dì chú bác của nhà chồng. Phụ nữ kết hôn vì họ tin vào tình yêu.
Nhưng khi kết hôn rồi họ lo sợ sẽ mất đi tình yêu, vì họ cho rằng hôn nhân
sẽ “giết chết” tình yêu. Hơn nữa Thụy luôn bị quan với suy nghĩ: “Kết hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.