đình, kiếm được năm đồng mà xài mười đồng thì chắc chắn phải mang
nợ, không gặp rắc rối hôm nay thì ngày mai sẽ gặp, mặc dù trong ngắn
hạn có thể vay nợ chỗ này chỗ khác. Mỹ là một trường hợp điển hình.
Chính quyền của Tổng thống Barack Obama đang xài quá nguồn thu
của mình. Việc này là một lối tự sát từ từ.
Ngoài công việc kinh doanh, được biết ông còn tham gia giảng dạy tại hai
trường đại học Fudan và Tongji ở Trung Quốc. Đi dạy học với ông là…
Giờ dạy của tôi rơi vào ngày cuối tuần nên cũng không ảnh hưởng
nhiều đến công việc. Thực ra, lý do khiến tôi đi dạy là để học.
Học gì?
Đi dạy là dịp để tôi phải hệ thống lại kiến thức cũ, đồng thời mình
phải nghiên cứu, phát triển thêm. Sau khi tham gia vài ba khóa, hiện
tôi đã chấm dứt công việc này.
Vì hết cái để học?
Thành thực, tôi không thích sinh viên châu Á vì họ thường rất thụ
động. Vào lớp là nghe thầy giảng từ đầu đến cuối, trong khi tôi đòi hỏi
sinh viên phải đọc sách trước khi tới lớp. Thông thường, tôi chỉ dành
khoảng 20 phút để giải thích những vấn đề mà họ không hiểu, thời
gian còn lại để dành cho sự tranh biện. Sách chưa chắc đã đúng, những
gì tôi hiểu chưa chắc đã đúng. Muốn học có hiệu quả thì phải có sự
tranh biện. Chính sự thụ động của sinh viên khiến tôi hết hứng thú.
Cách nay hơn 40 năm, ông cũng là sinh viên Á Đông?
Hoài nghi là một phẩm chất cần thiết để tiến xa trên con đường học
vấn. Tôi thích sự tranh biện vì nó tạo ra sự kích thích về trí tuệ, chứ
không phải vì tôi ương bướng. Vì vậy nên thời đi học, tôi được một số
thầy rất thích, nhưng cũng có một số thầy không thích.
Gác lại chuyện công việc. Người ta nói biết làm thì cũng phải biết chơi.
Còn ông thì sao?