ĐỪNG KHÁCH SÁO, ANH YÊU EM - Trang 183

đến xin phép Mạnh Văn Phi, nói tối nay tan làm cô phải ra ngoài, bữa tối
của Mạnh Văn Phi cô đã chuẩn bị xong.
Mạnh Văn Phi nghe đến địa điểm gặp mặt thì sửng sốt một hồi, phản ứng
đầu tiên là nghĩ đó không phải nơi Phương Tĩnh đã đồng ý muốn cùng anh
tới ăn thử sao? Để cô gái keo kiệt này nguyện ý ra ngoài ăn bữa cơm không
hề dễ dàng, thế mà lại bị người khác nhanh chân giành mất.
Không thoải mái, nhưng lại không nói được gì.
"Được, cô đi đi, con người Trâu Lam rất tốt, tài nguyên cũng nhiều, cùng
cô ấy trò chuyện nhiều một chút."
"Vâng."
"Không được uống rượu."
"Vâng."
"Về sớm một chút."
"Vâng."
"Ừm, để tôi nghĩ xem còn chuyện gì nữa không."
Vì thế Phương Tĩnh kiên nhẫn chờ.
Mạnh Văn Phi thật sự không nghĩ ra còn chuyện gì để nói, hơi xấu hổ:
"Ừm, nhắc lại những lời tôi vừa nói, thử xem cô có nhớ kỹ không."
"Trò chuyện nhiều một chút, không được uống rượu, về sớm một chút, sau
đó thì anh còn đang suy nghĩ." Phương Tĩnh dừng một chút, hỏi: "Anh
không ngờ có phải không?"
Mạnh Văn Phi: "..." Phất phất tay, "Đi đi, đi đi."
Phương Tĩnh hào hứng đi mất.
Cả đêm Mạnh Văn Phi liên tục nhìn đồng hồ, qua chín giờ anh rất muốn
gọi điện cho Phương Tĩnh, nhưng nghĩ cô không phải trẻ con, hơn nữa lần
gặp mặt này rất quan trọng với cô, anh không nên giám sát cô quá chặt, dù
sao cũng phải cho cô một ít không gian riêng tư. Cô muốn làm thần bếp,
anh không thể biến cô thành một đứa trẻ không có anh thì không được.
Anh kiên nhẫn tiếp tục chờ, lập cho bản thân một thời hạn.
Mười giờ. Đến mười giờ còn chưa có tin của cô thì anh sẽ liên lạc với cô.
Lúc ấy đã muộn, một cô gái trẻ ở bên ngoài không an toàn.
Chín giờ bốn mươi, chuông điện thoại Mạnh Văn Phi vang lên. Anh nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.