ĐỪNG KHÁCH SÁO, ANH YÊU EM - Trang 225

Hôm ấy cô dậy muộn, suýt nữa muộn giờ, mắt thấy cửa thang máy công ty
sắp đóng lại liền hét lớn chờ một chút.
Một bàn tay to lớn trong phút chốc đã đặt ở cửa thang máy, nhanh chóng
chặn cửa lại giúp cô. Cô bước tới, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là một bàn tay
rắn chắc, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cửa mở ra, một chàng
trai trẻ tuổi cao lớn, khôi ngô điềm đạm hiện lên trước mắt cô, nói với cô:
"Đừng vội."
Tầng làm việc của cô ở dưới anh hai tầng, hôm ấy cô làm rơi thẻ nhân viên
ở trong thang máy, là anh nhặt được, lúc nghỉ trưa đã mang đến cho cô. Cô
hỏi thăm về anh, quan sát anh suốt một tháng, cuối cùng mới lấy hết dũng
khí mời anh uống cà phê, nói muốn cám ơn anh hôm ấy đã giúp đỡ. Anh
ngẫm nghĩ rồi nói "Được".
Bọn họ có nhiều điểm chung như vậy, từ nhạc giao hưởng, điện ảnh, đến cà
phê.
Mà lúc này, anh nói anh không uống cà phê, anh phải về nhà ăn sủi cảo.
Hàn Kỳ cười khổ, cô thật sự không thể lý giải nổi anh. Thật sự không hiểu.
Lương cao lại ổn định có gì không tốt? Người khác muốn còn không được,
anh lại vứt bỏ như giày cũ.
Khi Mạnh Văn Phi trở về nhà, Phương Tĩnh đã bắt đầu làm sủi cảo .
Cô vừa gói bánh vừa lén lút nhìn sắc mặt anh.
Sắc mặt không có gì đặc biệt. Cô lại lén lút đánh giá vài lần.
Sau đó bị anh bắt được đúng lúc cô đang nhìn lén.
Anh chỉ cười nhẹ, vì vậy cô liền tiếp tục quang minh chính đại nhìn anh.
Mạnh Văn Phi đang gọi điện thoại, gọi được hai cuộc thì buông xuống.
Trịnh Đào vẫn như cũ không khởi động máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.