ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 148

"Vị này chính là Giáo sư Lạc và trợ thủ, cô Đàm Mạt." Tiêu Triết giới

thiệu ngắn gọn rồi cùng nhau theo Trần Sinh, quản gia lâu năm đến nơi
Hoàng Tông Tường xuất hiện lần cuối cùng - Phòng ngủ.

Lạc Hàm đánh giá Trần Sinh: hơn năm mươi tuổi, da dẻ được chăm

sóc rất kỹ, chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị không nhỏ. Ông ta nheo nheo
mắt nhìn. Trên ngón trỏ trái có dán một miếng băng cá nhân.

Phòng ngủ của Hoàng Tông Tường kéo chặt màn cửa, trong phòng

sáng mờ mờ. Trần Sinh tiến lên trước mở đèn mà không mở màn, "Tối hôm
qua tôi đến đây thu dọn giường chiếu cho lão gia theo thường lệ. Sau khi
lão gia về phòng lệnh cho tôi mang sữa đến, xong công việc tôi liền rời đi.
Sáng nay tôi lên đây gọi lão gia ăn sáng, phát hiện ông ấy không còn ở
trong phòng. Tôi cho rằng lão gia ra ngoài, mãi cho đến khi cảnh sát đến."
Trần Sinh đứng thẳng, Đàm Mạt nhìn thấy ông ta dùng tay phải che đi ngón
tay bị thương.

"Tay của ông làm sao vậy?" Đàm Mạt đi đến bên cạnh ông ta, lên

tiếng hỏi.

"À! Tối hôm qua khi dùng dao không cẩn thận cắt trúng tay." Trần

Sinh đáp lại tự nhiên.

Lạc Hàm đứng cách đó không xa, nhếch miệng cười: cô trợ lý nhỏ của

anh quả nhiên rất sắc bén.

"Ừm, lần sau phải cẩn thận." Đàm Mạt nhẹ giọng.

Ông ta đi đầu, theo thói quen bước chân trái, khi mở cửa quen dùng

tay trái, những điều ấy chứng tỏ ông ta là người thuận tay trái, dùng dao
cũng bắt buộc phải dùng tay trái; nhưng ông ta vừa kể dùng dao làm tay trái
bị thương..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.