ĐỪNG LOẠN! CHUYỆN NÀY KHÔNG KHOA HỌC - Trang 21

yêu thương để khắc họa ra cô. Cô yên tĩnh nghiêng người dựa vào tường,
những trông vẫn thoát tục và mỹ lệ. Nếu cứ im lặng mà ngắm nhìn cô, sẽ có
cảm giác cô tựa như một nàng công chúa trên đỉnh núi tuyết, thanh cao,
nhưng cũng đầy kiêu ngạo, khiến người khác không dám đến gần. Có lẽ do
vẻ ngoài của cô quá xuất sắc, có một cậu cảnh sát trẻ tuổi lén lút lấy điện
thoại lén chụp một cái, hành động này động đến cô gái ngồi bên cạnh, cô ta
bĩu môi khinh thường. Thế nhưng, chàng cảnh sát cười cười, không quan
tâm, ngoảnh mặt đi mất.

Tiêu Triết nheo mắt, anh phóng lớn tiêu cự, chụp một tấm, sau đó gửi

tin nhắn cho người anh em: 'Mì hoành thánh' đang ngủ say sưa bên ngoài!
Lúc phỏng vấn nhớ 'Hạ thủ lưu tình'!

Một lát sau điện thoại anh ta báo có tin nhắn mới:

Lạc Hàm: Cậu bớt nhảm nhí giùm tôi. Đánh thức cô ấy dậy, người tiếp

theo là cô ấy!

Khi Tiêu Triết đánh thức Đàm Mạt, cô còn đang nửa mê nửa tỉnh, lát

sau cô mới lên tiếng nói ra một câu khiến cả phòng Tiêu Triết được một
phen ôm bụng cười suốt buổi sáng: Thưa anh! Anh mặc áo trái!

Rồi cô gái làm người ta đứng hình đó bình tĩnh đứng dậy.

Cô tiếp tân nở nụ cười hướng dẫn Đàm Mạt vào phòng phỏng vấn.

Đàm Mạt không hề biết trong khi chờ cô bước vào trong phòng, vị chủ

thẩm luôn kiêu ngạo, kiệm lời, giáo sư Lạc Hàm, đã đứng dậy, nói nhỏ với
người bên cạnh: "Sư phụ Lý, chúng ta đổi chỗ."

Nhìn tách trà đã cạn, Lạc Hàm hơi khựng lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt

bàn: Thôi quên đi! Hạ thấp độ khó một chút!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.