ĐỪNG NHƯ MÂY LANG THANG - Trang 123

Minh Nguyên quyết định cuộc sống của Thái Quyền. Cô không chịu nổi
điều đó. Tự nhiên cô thở dài:
- Anh có muốn đi không?
- Em nghĩ sao?
- Hình như em nghĩ gì không quan trọng với anh, cho nên đừng hỏi ý em.
Vấn đề là anh có muốn đi không?
- Tất nhiên là anh muốn, dễ gì tìm một cơ hội như vậy.
Thanh Phương buột miệng:
- Anh tham tiền đến vậy sao?
Thái Quyền mím môi làm thinh, bị xúc phạm nặng nề đến nỗi không thể
mở miệng ngay được.
Thanh Phương hiểu mình đã quá đáng. Nhưng cô đang bất mãn, nên không
muốn xin lỗi.
Khá lâu, Thái Quyền mới lên tiếng, giọng khô khan:
- Chắc em thấy anh tầm thường lắm phải không?
- Anh không tầm thường, ai cũng vậy thôi. Nhưng anh có nghĩ tới em
không?
- Vì nghĩ tới em nên anh mới phải làm nhiều tiền. Còn em thì lúc nào cũng
cố tình ngăn anh tiến thân.
- Có nhiều cách để vươn lên lắm. Buồn cười thật, anh gần như chọn tiền
hơn chọn em. Rõ là như vậy, em thấy mình không là gì trong mắt anh cả.
- Anh coi em rất quan trọng, chỉ có em là cố tình không hiểu thôi.
- Biết anh ta thích em mà anh vẫn dựa vào anh ta. Anh ta cố ý đưa anh đi xa
để dễ tiếp cận với em mà anh vẫn tạo điều kiện, anh yêu kiểu thụ động quá.
Thái Quyền cười chua chát:
- Đúng đó, anh hèn lắm, vì anh đâu có nhiều điều kiện như người ta. Người
ta có thể thao túng tình cảm, còn anh thì đâu được quyền như vậy.
- Đã biết người ta thao túng mà anh còn nhắm mắt làm theo. Trời đất! Tính
tự ái của anh đâu rồi?
Thái Quyền chưa kịp nói thì cô đã nói tiếp:
- Nếu như công việc phát triển thì anh sẽ ở đó luôn chắc? Thế còn em thì
sao đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.