ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 143

tình huống được. “Như anh đã nói, giờ tôi là nhân viên của anh. Nếu anh
không muốn tôi làm việc tối nay, tôi sẽ không làm. Nhưng tôi cũng không
đi đâu cùng anh hết. Tạm biệt anh Conroy.”

Cô lấy túi và đứng dậy, cánh tay Max vung ra tóm chặt lấy cô. “Đừng có

gọi tôi là anh Conroy nữa”, anh gằn giọng từng từ một. “Tại sao? Chẳng lẽ
đó cũng là tên giả à?”

“Không, và cả tên Benedict cũng không giả - đó là tên đệm của tôi.”

“Hợp quá nhỉ. Benedict Amold cũng là gián điệp đấy”

“Quỷ tha ma bắt em đi, tôi không làm gián điệp” anh khàn giọng nói.

“Tôi không sao chép giấy tờ nào, cũng không ghi âm cuộc điện thoại nào.
Chính em đã cho tôi thông tin đó mà không hề có sự thúc giục nào từ phía
tôi.”

Đôi mắt nâu của cô thậm chí không chớp lấy một cái. “Anh đã cố tình

tìm đến tôi trong bữa tiệc của Virginia bởi vì anh biết tôi làm việc ở đây.”

“Việc ấy không quan trọng. Đúng, tôi đã cố tình tự giới thiệu mình với

em. Có khả năng em biết thông tin nào đó hữu ích về hãng Hợp kim
Bronson”, anh khẽ lay người cô. “Điều đó thì quan trọng gì?”

“Chẳng có gì cả”, cô liếc nhìn xuống hai tay anh với giọng lạnh băng,

“Anh đang làm tôi đau”.

Max thả tay cô ra, mặt anh thoáng sa sầm khi nhìn cô xoa cánh tay. “Đấy

là chuyện công việc. Nó chẳng liên quan gì đến chuyện của hai ta cả.”

“Anh thật giỏi làm sao, lại biết cách sắp đặt cuộc đời mình thành từng

phần tách biệt và không để phần nọ lẫn vào phần kia! Tôi không thể. Tôi
nghĩ nếu một người đã bất tín trong một chuyện nào đó thì anh ta sẽ bất tín
trong cả những chuyện khác nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.