ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 226

đó khi nhìn thấy gương mặt sáng sủa và thân hình ấm áp, ẩm ướt của cô
quấn trong chiếc áo choàng.

“Đôi lúc mẹ anh có khiếu hài hước thật là bảo thủ”, anh nói và đưa tay ra

cho cô. “Lại đây em, để anh ôm em một lúc trước khi bị đuổi về Hayden
Hill.”

Claire đặt tay vào tay Max và thấy mình được kéo ngồi xuống đùi anh.

Cô thở dài và dựa đầu lên vai anh, cảm nhận cánh tay anh ôm quanh cô với
sức lực mạnh mẽ.

“Em im lặng suốt từ lúc mình rời New York”, Max lẩm bẩm. “Có chuyện

gì không hay chỉ là say máy bay thôi?”

Trong lúc anh ôm cô thì không có gì sai cả, nhưng cô không thể dành cả

đời trong vòng tay anh được “Không có gì đâu.”

Anh trượt một bàn tay vào trong áo choàng và ôm một bên ngực cô, mát

xa da thịt cô bằng những ngón tay dịu dàng. “Anh để cho em ngủ một lát
nhé? Bố mẹ em đã về phòng rồi. Điện thoại thì reo không ngừng nhưng mẹ
anh đã chặn hết mọi người.”

Claire tóm hai vai anh. “Xin anh đừng đi, Max. Ôm em thêm một lúc

nữa.” “Được rồi”, giọng anh rất khẽ. Anh nâng khuôn mặt cô lên, từ tốn
hôn cô, lưỡi anh đẩy vào miệng cô, và bàn tay anh không còn dịu dàng nữa.
“Tuần này sẽ dài như bất tận đây”, anh nói, di chuyển môi xuống cổ họng
cô. “Một buổi chiều nào đó anh có thể sẽ bắt cóc em và đưa tới một nơi chỉ
có chúng ta bên nhau.”

Giá như anh bắt cóc và mang cô đi luôn bây giờ. Giá như đám cưới này

đã xong xuôi để họ có thể trở về Dallas.

Mọi chuyện chỉ trở nên càng tồi tệ hơn. Đôi lúc cô thấy như không còn

một phút giây nào cho mình, và mỗi ngày cô lại càng phải gặp nhiều người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.