ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 224

Dinh thự của gia đình ở cách London hai giờ đi xe nhưng cuối cùng

chiếc Jaguar cũng chậm lại và rẽ trái đi qua một cánh cổng có nhà chòi mái
lá canh phía ngoài. Victoria và bố mẹ Claire đi sát phía sau trong chiếc
Mercedes.

“Chúng ta gần về tới nhà rồi”, Max nói. “Giờ em đã có thể trông thấy

những ống khói. Nhân tiện, mẹ ơi, mẹ cho chúng con ở đâu?”

“Claire và bố mẹ cô bé sẽ ở với mẹ ở Prescott House”, phu nhân Alicia

điềm nhiên trả lời, “Con ở phòng cũ của mình ở Hayden Hill”.

Max không thích thế. Đôi mắt anh nheo lại và tối sầm thành một màu

xanh lục nhưng anh giữ mồm giữ miệng. Claire rất biết ơn vì anh đã không
đòi ở chung phòng với cô, mặc dù tính anh ưa sở hữu và ngạo mạn đến
mức đó thật. Anh khẽ siết nhẹ tay cô, và cô nhận ra anh đã cảm nhận được
ý nghĩ của mình.

Rồi họ rẽ ở khúc cua và Hayden Hill hiện lên trong tầm mắt. Đó không

phải là một tòa lâu đài mà là một dinh thự to lớn, cổ xưa với những chiếc
ống khói chọc lên trời như lính gác, những viên gạch vàng đã ố màu thời
gian thành một màu vàng đục. Bãi cỏ được cắt tỉa không chê vào đâu được,
hàng rào tạo kiểu và các khóm hồng được chăm sóc tuyệt hảo. Đây là nơi
Max đã lớn lên và Claire cảm thấy cả một biển ngăn cách gìữa hai người.

Họ lái xe qua Hayden Hill xuống một con đường nhỏ lát gạch.

“Nhà mẹ ngay ở dưới này”, Phu nhân Alicia giải thích. “Đó là ngôi nhà

truyền thống dành cho các quả phụ và mẹ đã quyết định tôn trọng truyền
thống khi Clayton kết hôn.”

“Đó là chưa kể đến việc thoát khỏi những trận tranh cãi ỏm tỏi của vợ

chồng

Clayton - Edie hồi mới cưới nhau”, Max nói thêm, mí mắt sụp xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.