ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 223

Claire không muốn mọi người quan tâm đến mình; cô ghét trở thành đối

tượng của sự tò mò. Cô sẽ trở nên kỳ quặc và kiệm lời, ngại phải làm bất kỳ
việc gì vì sợ mắc sai lầm. Max đã làm gì với cô thế này? Tưởng tượng ra
chuyện đối mặt với cả một gia đình đông đúc đã khó khăn rồi; tại sao anh
không kể với cô rằng mình là thành viên của giới quý tộc Anh? Đáng lẽ cô
phải đoán được. Một người Anh bình thường có thể mang vẻ kiêu ngạo và
lịch lãm hòa trộn như thế được không? Cách nhấn giọng của anh, vẻ phức
tạp vô tâm của anh, cách cư xử hơi trịnh trọng của anh, tất cả đều ám chỉ
một xuất thân vượt xa tầng lớp bình thường.

“Em hơi yên lặng đấy, em yêu”, Max nói, vươn ra cầm một bàn tay cô và

cau mày khi thấy nó lạnh toát. Rốt cuộc bây giờ đang là giữa hè và là một
ngày ấm áp khác thường ở London. “Em bị say máy bay à?”

“Em cảm thấy hơi… Mất phương hướng”, cô lặng lẽ trả lời.

“Chẳng trách”, Phu nhân Alicia nói. “Lúc nào mẹ cũng cần phải ngủ một

giấc sau chuyến đi, mà mẹ còn chưa từng đi xa đến tận nước Mỹ. Đừng lo,
con yêu, hôm nay sẽ không có ai đến thăm con đâu, mà cho dù có thì mẹ
cũng mời về.”

Phu nhân Alicia rất nồng hậu và thân thiện, chẳng bao lâu cô nhận ra

Max đã thừa hưởng tính khôi hài châm biếm từ bà. Nghĩ kỹ hơn thì thấy bà
có thể ở độ tuổi lục tuần, thế nhưng bà lại rất trẻ trung so với tuổi ấy. Nước
da bà căng mịn và gần như không có nếp nhăn, trừ những nếp do cười
nhiều để lại ở khóe mắt bà, mái tóc của bà vẫn dày dặn dù đã nhạt màu. Bà
yêu thích cuộc sống và gia đình mình. Tình yêu rành rành trong đôi mắt khi
bà nhìn vào Max.

Claire lắng nghe hai mẹ con nói chuyện, trả lời mỗi khi được hỏi nhưng

phần lớn thời gian cô im lặng, tự hỏi mình còn phải đón chờ điều gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.