ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 221

nổi đến khi chúng ta về nhà để được gặp Claire.”

Chỗ thắt trong lồng ngực Claire vốn đã được nới lỏng đôi chút khi gặp

Victoria giờ đã dâng lên đến cổ họng. Mẹ của Max? Nghe cách anh nói về
mẹ, Claire biết rằng anh rất ngưỡng mộ bà và không ai nghi ngờ chuyện bà
cũng ngưỡng mộ anh. Có người phụ nữ nào không thế chứ?

“Em và mẹ đi hai xe vì có nhiều hành lý quá”, Victoria giải thích khi

mỉm cười với Claire và bố mẹ cô. “Mẹ khăng khăng đòi chị Claire và anh
Max phải đi với bà, nên nếu hai bác không phiền thì cháu sẽ là tay lái an
toàn của hai bác ạ.”

“Thật à?” Max hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tất nhiên các bác không phiền”, bà Alma nói.

Khi họ đi tới khu vực đỗ xe một người đàn ông trong bộ comlê tối màu

mở sẵn cửa chiếc Jaguar bốn cánh và một người phụ nữ thon thả, ăn vận
trang nhã bước ra. “Max!”, bà gọi và vẫy tay. Rồi vẻ lịch thiệp bị lãng quên
khi bà lao đến để gặp anh. Max cười lớn và rời Claire cùng Victoria để
chạy qua đường. Anh bế bổng người phụ nữ trong tay và ôm bà thật chặt.

“Cách thể hiện tính dè dặt của người Anh chúng em rõ quá nhỉ”, Victoria

hài hước nhận xét. “Ai nấy cũng hạnh phúc khi gặp lại Max đến mức tự
làm mình trông ngớ ngẩn, nhưng ai mà khước từ anh ấy được chứ?”

“Không ai cả”, Claire trả lời trong khi nhìn Max. Đây là mẹ anh ư?

Người phụ nữ đáng yêu và quá trẻ với búi tóc vàng chỉ vừa mới chớm bạc
màu này ư?

Trước khi cô kịp trấn tĩnh lại và điều chỉnh hình ảnh kỳ vọng của mình

từ một quý bà nghiêm trang tóc xám sang người phụ nữ sang trọng trong
thực tế thì Max đã đi về phía cô, một tay quàng quanh mẹ. “Mẹ, vợ tương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.