ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 220

Tín hiệu thắt dây an toàn đã bật sáng trên đầu họ và ngực Claire thắt lại

khiến cô phải thở từng hơi ngắn và nông. Max không để ý thấy sự lo lắng
của cô; anh đang mong đợi được gặp gia đình mình, sự háo hức khiến đôi
mắt anh sáng như đá quý đặt trên một cái đầu tượng thần bằng vàng.

Heathrow vô cùng náo nhiệt với những đám đông đi nghỉ hè đứng chật

khắp nơi. Max không ngạc nhiên một tí nào trước cảnh lộn xộn này. Anh
tìm được người khuân vác chỉ bằng cách ngoắc tay và ngay khi chiếc vali
cuối cùng của họ hiện ra trên băng chuyền thì một tiếng kêu vui sướng,
lanh lảnh “Max! Max!” đã vượt lên các âm thanh khác.

Anh quay lại và nở nụ cười toe toét. “Vicky!”, Max giang rộng cánh tay

và một cô gái cao ráo, tóc vàng lao vào lòng anh. Anh ôm và hôn cô nhiệt
thành, đu đưa người cô trong tay. Rồi anh thả một tay ra để kéo Claire lại
chỗ mình. “Claire, cô bé lanh chanh này là em út của anh, Victoria. Còn với
những người đã quen cách hành xử bất trị của nó thì nó là Vicky. Vicky,
đây là Claire Westhrook.”

“Người đã lập tức nổi danh khi chị ấy cuỗm được anh chàng Maxwell

Conroy khét tiếng”, Vicky trêu rồi ôm Claire một cách thân tình. Claire khẽ
mỉm cười, nghĩ rằng mình thích cô gái trẻ không kiểu cách này. Anh em họ
rất giống nhau - Vicky cao và có mái tóc vàng y hệt anh, nhưng mắt cô bé
màu xanh da trời và khuôn mặt thì không sắc nét bằng. Tuy nhiên cô vẫn là
một người phụ nữ xinh đẹp.

Max giới thiệu cô với bà Alma và ông Harmon; rồi Victoria dẫn đường

ra khỏi trạm chờ.

“Sao em lại được phân nhiệm vụ đi đón?”, Max hỏi. Cánh tay trái của

anh ôm Claire trong khi Victoria vui vẻ bám lấy cánh tay phải.

“Ồ, em không phải đại biểu duy nhất”, Victoria vui sướng nói. “Mẹ đang

chờ trong xe. Mẹ không muốn chen lấn trong đám đông nhưng không chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.