ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 222

lai của con, Claire Westbrook. Em yêu, đây là mẹ anh, Phu nhân Alicia
Conroy, nữ bá tước quả phụ Hayden-Prescott.”

Phu nhân? Nữ bá tước?

Claire chết lặng. Bằng cách nào đó cô nặn ra được một nụ cười và lẩm

bẩm lời chào lễ phép. Những lời chào hỏi nhiệt thành ở xung quanh vẫn
tiếp tục khi bà Alma chào Phu nhân Alicia, hai người đã có nhiều cuộc điện
thoại đường dài với nhau. Mẹ của Max tươi tắn và duyên dáng và có vẻ
thực sự vui mừng với cuộc hôn nhân này. Phải mất mấy phút thì tất cả hành
lý của họ mới được chất lên xe và mọi người đều được sắp chỗ đâu vào
đấy, ông bà Harmon và Alma đi chiếc Mercedes xanh của Victoria, Max và
Claire đi cùng Phu nhân Alicia vào xe Jaguar do tài xế Sutton lái.

“Mọi người đã bắt đầu đến chưa ạ?”, Max hỏi và mỉm cười với Phu nhân

Alicia, một nụ cười đáp lại sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh của bà.

“Chưa. Chúng ta sẽ có một vài ngày tương đối yên ổn mặc dù tất nhiên

những người ở gần sẽ tạt qua dùng trà. Con còn mong gì được nữa?”

“Con đã hy vọng, nhưng đúng là còn mong gì nữa. Liệu con có chiếm lại

được Claire ít phút nào trong tuần sắp tới không?”

“Khả năng thấp lắm con ạ”, Phu nhân nói chắc nịch dù nét vui vẻ vẫn

còn. “Còn quá nhiều việc phải làm. Trong gia đình ta từ hồi chiến tranh kết
thúc đến giờ đâu có sự kiện nào vui thế này - thậm chí cả bà cố Eleanor
cũng tham dự, mà con biết bà hiếm khi ra ngoài thế nào rồi đấy.”

“Con rất hân hạnh, nhưng con biết bà đâu có đi chu du vì mình.”

“Tất nhiên là không rồi, ai mà chẳng biết con. Họ quan tâm đến Claire

cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.