ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 35

Thức ăn đã nguội lạnh trước mặt họ và cả hai nhận ra điều đó cùng lúc.

Trong khi ăn Claire bắt đầu nhìn anh bằng con mắt ngạc nhiên. Làm sao
một người gọn gàng như anh lại ăn uống nhiều thế kia được? Tư cách của
anh vẫn hoàn hảo, tuy nhiên lượng thức ăn anh nạp vào thì không thua gì
của một công nhân bốc vác. Tỷ lệ trao đổi chất của anh chắc phải cao lắm,
bởi phong thái lúc nào cũng chậm rãi uể oải thế kia thì không lẽ anh có thể
đốt calori dựa vào hoạt động tinh thần.

Claire nói ra điều đó và anh mỉm cười. “Tôi biết. Mẹ tôi từng mắng tôi vì

ăn uống quá nhiều trước mặt khách. Bà nói việc đó làm cho người ta tưởng
gia đình nhốt tôi trong hầm và bỏ đói tôi.”

“Gia đình anh có đông người không?”

“Cứ như là cả trăm người ấy chứ”, anh thản nhiên nói, “Nào cô dì, chú

bác, anh em họ nhiều như sung. Trong gia đình nhỏ thì tôi có một anh trai
và ba Cô em gái, một tập hợp tám đứa cháu cả trai lẫn gái. Bố đã mất
nhưng mẹ thì vẫn còn chỉ đạo tất cả chúng tôi”.

“Anh là anh cả à?”, Claire hỏi, thích thú vì gia đình đông đảo của anh.

“Không anh trai mới là người lớn nhất. Tôi là anh thứ. Gia đình em có đông
không?”

”Không đông lắm. Chỉ có bố mẹ tôi, chị gái Martine và gia đình chị ấy.

Ngoài ra còn có anh em họ ở Michigan và một bà dì ở Vancouver, nhưng
chúng tôi không gần gũi lắm.”

“Gia đình lớn cũng có cái lợi riêng, nhưng có những lúc em cảm thấy

gần như mình trong sở thú vậy. Kỳ nghỉ nào cũng hỗn loạn.”

“Anh có về nhà vào các kỳ nghỉ không?”

Max nhún vai. “Đôi khi tôi không thể về được, nhưng tôi thường tranh

thủ về vào những tuần rảnh rỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.