ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 34

khi anh thì tuyệt đối khác thường. Thế nhưng có thể anh cũng đang cô đơn.
Claire hiểu nỗi cô đơn rõ hơn ai hết. Cô đã chọn nó như là cách sống an
toàn nhất nhưng đôi lúc cô vẫn mong có ai đó để cùng nói chuyện mà
không phải giữ kín quá nhiều thứ. Không phải là cô muốn được trút bầu
tâm sự, thứ cô cần chỉ đơn giản là những cuộc chuyện trò thông thường của
bạn bè với nhau. Cô chưa bao giờ có được điều đó ngay cả với chị Martine,
dù có yêu chị bao nhiêu đi nữa. Martine quá dũng cảm và hướng ngoại tới
mức chị không hiểu nổi những tổn thương và sợ hãi của một người không
được dũng cảm như chị. Claire cũng chưa bao giờ có thể tâm sự với mẹ,
bởi cô luôn sợ và co rúm lại trước những câu so sánh không tránh nổi với
Martine. Kể cả khi mẹ cô không hề so sánh, nỗi ám ảnh về chúng vẫn khiến
Claire giữ im lặng.

“Ngày mai em có thể giúp tôi tìm một căn hộ không?”, Max gợi ý, thu

hút sự chú ý của cô trở lại. Một tuần sống trong khách sạn là vượt quá sự
chịu đựng của tôi rồi.”

Giọng anh gắt gỏng và Claire mỉm cười trước trọng âm nhanh hơn mức

bình thường đó. “Tôi rất sẵn lòng. Anh có ý tưởng gì không?”

“Em ơi, tôi không biết chút gì về Houston cả. Tôi trông cậy cả vào em.”

“Ngày mai anh hãy mua một tờ báo và khoanh vùng những căn hộ anh
thích nhất, chúng ta sẽ lái một vòng để xem chúng. Anh muốn đi lúc mấy
giờ?” “Em tiện lúc nào thì đi lúc đó vì rốt cuộc tôi đang chịu ân huệ của em
mà.”

Claire nghĩ không biết có lúc nào anh chịu ân huệ của người khác không,

nhưng một thứ cảm giác nhẹ bẫng và hạnh phúc phồng lên trong lòng cô.
Đôi mắt anh giờ đã lại là màu ngọc lam ấm áp, tỏa sáng và nụ cười của anh
có thể làm cả tượng đá cũng phải rung động. Cô không phải là đối thủ với
sức quyến rũ ấy, và đột nhiên điều đó không làm cô lo ngại nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.