ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 140

“Sao?” Hester nói.

“Không có gì.”

“Đừng có giấu tôi, Shauna.”

“Ở đây tôi đâu phải thân chủ.”

“Chị nói Beck không kể với tôi tất cả mọi thứ?”

Một ý nghĩ vụt đến với Shauna rằng có thứ gì đó đáng sợ đang ập

đến. Cô nghĩ thêm chút nữa, nghiền ngẫm ý nghĩ đó ở vài khía cạnh khác
nhau, nâng lên đặt xuống một lúc.

Có vẻ hợp lý, và Shauna hy vọng - không, nguyện cầu - cô sai. Cô

đứng lên và vội vã tiến về phía cửa. “Tôi phải đi.”

“Chuyện gì thế?”

“Hỏi thân chủ của bà.”

Đặc vụ Nick Carlson và Tom Stone đặt mình lên đúng chiếc đi văng

mà Beck vừa lúc trước bị quá khứ nuốt chửng. Kim Parker, mẹ Elizabeth,
ngồi đối diện với họ, tay đặt nghiêm nghị trên đùi. Khuôn mặt bà là một
chiếc mặt nạ bằng sáp, lạnh cứng. Hoyt Parker đi tới đi lui.

“Vậy có chuyện gì quan trọng đến nỗi hai người không nói được qua

điện thoại?” Hoyt hỏi.

“Chúng tôi muốn hỏi ông một vài câu hỏi,” Carlson nói.

“Về chuyện gì?”

“Con gái ông.”

Cả hai sững người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.