ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 305

34

Không hành lý. Vé điện tử để cô có thể check in bằng máy chứ

không phải người. Cô đợi trong phòng đón khách lân cận, cố dán mắt vào
màn hình chỉ giờ bay, đợi dòng On time hiện lên bên cạnh chuyến bay của
cô chuyển sang Boarding.

Cô ngồi trong ghế nhựa cong ba chiều và nhìn ra đường nhựa. Một

TV om sòm chương trình CNN. “Tiếp theo là Những thông tin chính trong
mục Thể thao.” Cô để cho đầu óc trống rỗng. Năm năm trước, cô đã sống
trong một ngôi nhà nhỏ gần Goa, Ấn Độ. Mặc dù thực sự là đáy của địa
ngục, ngôi làng vẫn nhộn nhịp bởi vì có một bậc thầy yoga trăm tuổi sống ở
đó. Cô trải qua một khoảng thời gian với ông thầy yoga này. Ông đã cố dạy
cô kỹ thuật thiền, pranayma, tinh tẩy trí óc. Nhưng không một cái nào từng
thực sự đọng lại. Có những khoảnh khắc cô đã có thể chìm vào trạng thái
đầu óc trống rỗng. Tuy nhiên, thường xuyên hơn, mỗi khi cô chìm, Beck ở
đó.

Cô băn khoăn về bước đi tiếp theo. Thực sự không có lựa chọn nào

cả. Đây là gìn giữ. Gìn giữ nghĩa là chạy trốn. Cô đã làm mọi thứ xáo trộn
hết cả lên và giờ đây cô lại bỏ chạy, để công việc dọn dẹp lại cho người
khác. Nhưng còn có lựa chọn nào khác không? Bọn chúng truy đuổi cô. Cô
đã cẩn thận khủng khiếp, nhưng bọn chúng vẫn theo dõi. Tám năm sau.

Một đứa trẻ mới biết đi trườn về phía cửa sổ kính mỏng, lòng bàn tay

đập vào kính với tiếng bộp rất sung sướng. Ông bố vội vã đuổi theo và cười
khúc khích bế nó lên. Cô nhìn và trí óc cô trườn đến những-thứ-đáng-lẽ-đã-
có-thể một cách rõ ràng. Một đôi vợ chồng già ngồi bên phải cô, chuyện trò
rất đáng yêu những chuyện vơ vẩn. Khi còn mười mấy tuổi, cô và Beck

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.