ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 306

ngắm ông và bà Steinberg tản bộ trên Downing Place tay trong tay, không
bỏ lỡ một tối nào, rất lâu sau khi con cái họ đã trưởng thành và bay ra khỏi
tổ ấm. Cuộc sống của họ cũng sẽ giống thế, Beck đã hứa. Bà Steinberg mất
ở tuổi tám hai. Ông Steinberg, vốn tráng kiện một cách đáng kinh ngạc,
theo bà bốn tháng sau. Người ta bảo chuyện đó xảy ra rất nhiều với người
già, rằng - diễn giải Springsteen nhé - hai trái tim hòa làm một. Khi một
chết, trái tim còn lại đi theo. Cô với David có phải sẽ như vậy không? Họ
đã không ở được bên nhau sáu mươi mốt năm như ông bà Steinberg, nhưng
khi bạn nghĩ về chuyện đó với những thời kỳ mang tính chất tương đối, khi
bạn tính toán rằng bạn hầu như đâu có ký ức gì trước năm tuổi, khi bạn biết
rằng cô và Beck đã không rời nhau từ khi họ lên bảy, rằng họ khó mà tìm ra
được bất kỳ kỷ niệm nào mà không có người kia, khi bạn nghĩ đến khoảng
thời gian ở bên nhau không chỉ theo thời kỳ năm mà là phần trăm trong
cuộc đời, họ đã thuộc về nhau thậm chí còn nhiều hơn cả ông bà Steinberg.

Cô quay đi và nhìn màn hình. Bên cạnh chuyến bay British Airways

số 174, từ Boarding bắt đầu nhấp nháy.

Chuyến bay của cô đã bị hủy.

Carlson và Stone, cùng với hai anh bạn thân địa phương Dimonte và

Krinsky, đứng với viên quản lý vé đặt trước của British Airways.

“Anh ta có vé nhưng không tới đâu,” viên quản lý, một phụ nữ mặc

đồng phục xanh và trắng có quàng khăn quanh cổ, một giọng tuyệt hay, và
một cái bảng tên đề Emily nói với họ.

Dimonte chửi rủa. Krinsky nhún vai. Việc này nằm ngoài dự kiến.

Beck đã né tránh tuyệt đối thành công những kẻ săn lùng trong cả ngày hôm
nay. Anh ta không ngu đến nỗi cố dùng tên thật lên máy bay.

“Ngõ cụt,” Dimonte nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.