không?”
Shauna hướng mắt về phía sảnh, cố tìm thêm một hoặc hai giây. Một
người đàn ông vừa bước vào vừa mỉm cười kiểu tán dương với Shauna. Cô
lờ ông ta đi. “Điêu,” cuối cùng cô nói.
“Tôi vừa từ sân bay đến đây,” Carlson nói tiếp. “Vé được đặt cách
đây ba ngày. Anh ta không xuất hiện, dĩ nhiên. Nhưng điều thực sự kỳ quặc
là thẻ tín dụng dùng để mua vé có tên là Laura Mills. Cái tên đó có ý nghĩa
gì với cô không?”
“Nó nên có ư?”
“Có lẽ không. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm, nhưng rõ ràng là một cái
tên giả.”
“Của ai?”
Carlson nhún vai. “Cô có biết Lisa Sherman không?”
“Không. Làm thế nào cô ta lại dính dáng ở đây?”
“Cô ta đặt vé cùng chuyến bay đi London đó. Thực ra, cô ta còn được
cho là sẽ ngồi cạnh anh chàng của chúng ta.”
“Lại không xuất hiện?”
“Không hẳn. Cô ta đã check in. Nhưng khi họ gọi lên máy bay, cô ta
không lên. Kỳ, cô có nghĩ thế không?”
“Tôi không biết phải nghĩ gì,” Shauna nói.
“Không may là, không ai có thể cho chúng tôi một nhận dạng của
Lisa Sherman. Cô ta không gửi hành lý và sử dụng máy soát vé điện tử. Vì
vậy chúng tôi phải kiểm tra thông tin cơ bản. Đoán xem chúng tôi tìm thấy
gì?”