ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 427

“Nhưng cuối cùng...” tôi dừng lời, bắt đầu lại. “Khi anh nói trong xe

rằng em không giết hắn, em có nghĩ bố nhận ra sự thật không?”

“Em không biết,” Elizabeth nói. “Em thích nghĩ rằng có lẽ bố đã nhận

ra.”

“Vậy bố đã hy sinh thân mình cho chúng ta.”

“Hay bố cố ngăn anh làm như thế,” nàng nói. “Hay có thể bố chết mà

vẫn nghĩ em giết Brandon Scope. Chúng mình sẽ không bao giờ thực sự
biết. Và điều đó cũng không quan trọng.”

Chúng tôi nhìn nhau.

“Em biết,” tôi nói, ngực nhô lên. “Ngay từ đầu. Em...”

Nàng bảo tôi im lặng bằng một ngón tay đặt lên môi tôi. “Được rồi.”

“Em bỏ tất cả những thứ đó vào hộp két sắt an toàn,” tôi nói, “vì

anh.”

“Em muốn bảo vệ anh,” nàng nói.

“Đó là tự vệ,” tôi nói, một lần nữa nhớ lại cảm giác khẩu súng trong

tay mình, tiếng nổ kinh tởm khi tôi kéo cò súng.

“Em biết,” nàng nói, vòng tay quanh cổ tôi và kéo tôi lại gần. “Em

biết.”

Bạn thấy đấy, tôi chính là người ở nhà khi Brandon Scope đột nhập

vào nhà chúng tôi tám năm trước. Tôi chính là người nằm một mình trên
giường khi hắn lẻn vào mang theo con dao. Chúng tôi vật lộn. Tôi vớ lấy
khẩu súng của cha tôi. Hắn xông lên đâm. Tôi nổ súng và giết chết hắn. Và
rồi, trong cơn hoảng loạn, tôi bỏ chạy. Tôi cố tập trung suy nghĩ, tìm cách
xem mình phải làm gì. Khi bình tĩnh trở lại, khi tôi trở về nhà, thi thể đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.