ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 160

Ánh sáng trí tuệ trong đôi mắt đẹp
Rực rỡ như ánh thái dương
Khiến tôi lóa mắt không dám nhìn thẳng
Thiên Uy mặt đỏ bừng, thở hổn hển, cậu dẫm chân xuống đất:
- Mẹ cho con xin!
Giai Lậu rụt tay lại một cách vô ý thức, như sợ Thiên Uy giật mất. Thiên
Uy vẫn đứng im, nhưng giọng nói đầy xúc động. Đại Nhạc lên tiếng:
- Thiên Uy, không được hỗn với mẹ.
Giai Lập định thôi đọc, thấy Đại Nhạc lên tiếng, càng bực mình thêm, nàng
đọc tiếp:
Tôi yêu một thiếu nữ
Bồi hồi dẫm lên con đường nàng đi,
Chẳng thấy đâu hình bóng tỏa hương của nàng
Lòng tê tái đầy nỗi nhớ thương
- Vớ vẩn! - Đại Nhạc quát lớn.
Thiên Uy hai tay nắm chặt, môi run rẩy, đầu cúi thấp xuống.
Không để ý câu mắng của Đại Nhạc và sự phản ứng của Thiên Uy, Giai
Lập như nổi hứng lên thực sự, nàng đọc tiếp:
Tôi yêu một người thiếu nữ
Bao lần đến gần bên nàng
Những tưởng thổ lộ lòng tôi mến mô.
Ngập ngừng không thốt nên lời
Những giọt nước mắt to tròn rơi xuống chân Thiên Uy, cậu càng muốn kìm
chế bao nhiêu thì nỗi buồn tủi, uất ức lại càng tăng thêm bấy nhiêu. Càng
đau lòng hơn là bố đứng cùng phía với mẹ, cũng không tha thứ cho cậu.
Những tình cảm thầm kín, nay trở thành chuyện diễu cợt xấu xa, nỗi đau
thất tình, tất cả những điều đó khiến cậu thấy cuộc đời này như đang đến
ngày tận thế, cậu chẳng còn thiết sống gì nữa.
- Khóc là hèn! - Đại Nhạc nói một cách giận dữ - Với tuổi con bây giờ chỉ
nên chăm chỉ học tập, không kết bạn gái, càng không nên nghĩ đến tình
yêu. Làm như vậy chỉ khiến mình phân tán tư tưởng, ảnh hưởng đến học
tập, chả có ích gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.