ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 165

- Anh không cần tiễn em nữa.
Trước mặt là trường Bồi Văn, Thiên Uy sợ gặp người quen sẽ không tiện
cho Tiểu Điệp, nhưng cậu vẫn có ý quyến luyến:
- Tiểu Điệp khi nào đến nhà tôi đấy?
- Chưa biết được, nhưng anh có hoan nghênh em không?
- Em còn phải hỏi ư? - Cậu đột nhiên tiếp - Em đừng để Thiên Nhu biết anh
đã tiễn em nhé.
- Anh sợ nó đến thế cơ ạ?
- Anh không sợ, nhưng nó dễ ghét lắm, rặt kiếm chuyện diễu cợt người
khác.
Tiểu Điệp bỗng cười phá lên.
- Cô cười gì đấy?
- Em nói ra anh không được giận cơ?
- Anh không giận đâu, nói đi.
- Có phải anh làm bài thơ "Tôi yêu một người thiếu nữ" không?
- Không. - Cậu chối, mặt nóng ran - Thiên Nhu nó bịa đấy! Đừng có tin nó.
- Hả? - Tiểu Điệp không cãi lại, nhưng tiếng "Hả" mang ý sâu xa.
- Rất có thể một ngày kia tôi sẽ làm bài thơ cho một cô gái. - Thiên Uy
bỗng sáng ý nói lên câu đó.
- Viết cho ai cở - Tiểu Điệp táo bạo nhìn cậu.
Thiên Uy không khỏi lúng túng, cậu không dám nói thẳng ra, chỉ mập mờ:
- Thì sau này cô sẽ biết.
Tiểu Điệp đi nhanh về nhà. Sư may mắn khiến cô thấy vui vui. Không khỏi
mỉm cười một mình. Qua thái độ của Thiên Uy cô thấy mình cũng không
đến nỗi nào. Chợt có tiếng cười nghe rất quái dị: "Hờ hờ!" Do mải tưởng
tượng về viễn cảnh tương lai, khi đột nhiên nghe thấy tiếng cười, cô không
khỏi dựng tóc gáy. Chưa kịp ngoảnh đầu lại cô đã nghe có tiếng gọi:
- Bươm bướm ơi! (Điệp có nghĩa là bướm)
Nghe tiếng gọi cô biết ngay ai đang gọi mình, cô vênh vênh mặt, không
thèm trả lời.
- Bươm bướm ơi! Đi chầm chậm tí nào, chờ tôi với.
Tiểu Điệp đành ngừng chân, giận dữ nhìn thẳng mặt Hoàng Thêm Bạch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.