ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 170

- À... ! - Nghe tiếng nàng, chàng hình dung nàng giật nẩy người - Ngài là
Trương vụ trưởng!
Đại Nhạc cười:
- Lúc nãy tôi cũng không nhận ra giọng cô.
- Xin lỗi ngài, tôi đã làm phiền ngài. - Tử Thu thở hắt ra - Tôi đang gọi ở
trạm điện thoại công cộng, nhưng không gọi được, có người đang chờ. Tôi
sợ kéo dài thời gian thì bất tiện, nên đã quay thêm số này, tôi không biết số
này chính là phòng làm việc riêng của ngài, xin ngài thứ lỗi cho.
- Không sao, phục vụ nghệ sĩ cũng là một vinh dự, cô chờ tí nhé, máy này
có công tắc, tôi sẽ chuyển sang chỗ Thiên Lập cho.
Đang định bấm công tắc, Đại Nhạc lại nghe tiếng "Alô".
- Còn việc gì đấy? - Chàng hỏi lại với giọng dịu dàng.
- Da... - Nàng cười lúng túng, chưa biết nên nói như thế nào, rồi ngập
ngừng - Em bỗng nghĩ rằng giá mà được vinh dự vẽ cho ngài Vụ trưởng
bức chân dung.
Đại Nhạc cười lớn, nhớ lại phong thái phóng khoáng của cô gái, giọng
chàng càng dịu dàng uyển chuyển hơn:
- Dung mạo tầm thường như tôi xem ra không đáng vẽ đâu, cô nhỉ?
- Ai bảo thế? - Tử Thu khăng khăng một cách thật thà - Ở ngài có nhiều nét
riêng.
- Nét riêng gì? Béo hả?
Nàng cười rũ:
- Ngài khéo đùa thật đấy.
- Đó là cách hiệu nghiệm nhất để tránh người ta diễu cợt mình, mình cứ tự
diễu mình trước.
- Đúng thật, ở ngài nổi bật những nét riêng, nhưng em không thể diễn tả
bằng lời được.
- Cô không nói ra được đâu, bởi vì chúng ta gặp nhau có mỗi một lần.
- Nhưng mà có khi ấn tượng của một lần còn sâu sắc hơn trăm lần kia.
- Thật thế ư? - Đại Nhạc vừa nói vừa mỉm cười, thần thái hệt như những lần
chàng đứng trước người đẹp trong tiệc rượu.
Chàng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm thấy Tử Thu đang e thẹn. Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.