ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 195

gái khiêu khích bóng gió. Cậu khóa trái cửa, không bật đèn, chân gác lên
bàn, tay che mặt, ngồi bất động trong bóng tối. Thân thể Thiên Uy bất
động, nhưng tâm hồn như sóng biển dội mạnh vào vách đá, như đám cháy
lớn trong rừng. Thiên Uy than thở, rên rỉ một mình, từ bé đến lớn, đây là
lần đầu tiên nếm trải nỗi bất hạnh. Nỗi bất hạnh của riêng cậu đã là một
gánh nặng, nay lại thêm trên vai nỗi bất hạnh của bố, gánh nặng đó thật là
khó chịu đựng nổi. Trong tâm trí cậu, bố là hình tượng vĩ đại, hoàn hảo,
hành vi của mẹ khiến cậu cảm thấy đó là một nỗi nhục tủi không sao tẩy
rửa sạch được. Thiên Uy càng thương bố hơn vì ông không hề biết nỗi bất
hạnh của mình, nếu như ông biết chắc chắn ông đau đớn kinh khủng. Bỗng
cậu bỏ tay ra "hay kể cho bố biết?".
Cậu lại ôm mặt vào hai bàn tay, hai vai rung mạnh, nước mắt tuôn ra như
suối. Với tâm trạng lúc này, cậu rất căm ghét mẹ, không thương tiếc gì mẹ,
song cậu không thể không cân nhắc: liệu bố có chịu nổi nỗi bất hạnh này
không? Mặc dù hai mắt đang nhắm nghiền, cậu vẫn hình dung ra khuôn
mặt nổi giận của bố. Thiên Uy chưa bao giờ thấy bố nổi giận, nhưng trong
tưởng tượng cậu thấy khi bố nổi giận sẽ rất đáng sợ. Cậu chưa thấy bố đánh
ai bao giờ, giả dụ bố biết, hẳn bố sẽ đánh mẹ như một người điên. Gây ra
sóng gió, sự yên tĩnh của gia đình sẽ bị sụp đổ, thậm chí bố mẹ có thể đi tới
ly hôn.
Thiên Uy run rẩy như bị cóng lạnh, môi nhợt, răng va vào nhau lập cập.
Cậu thầm nhủ: không, không, không thể phá tan gia đình, như vậy cậu sẽ
trở nên đứa trẻ cô đơn không người nuôi nấng. Dù sao có gia đình vẫn hơn,
tuy đáy sâu tâm hồn cậu bị một vết bỏng, nhưng trước mặt mọi người, gia
đình cậu là một gia đình hạnh phúc. Dù sao bố mẹ sống với nhau vẫn hơn
là bỏ nhau. Trong các bạn học của mình cũng đã có rồi đấy: bố mẹ bỏ nhau,
con cái phải gánh chịu hậu quả của bi kịch lớn.
Hãy quên đi, quên ký ức về cảnh tượng đó không hay hơn ư? Có thể
chuyện đó đã từ lâu mà cậu không để ý đấy thôi. Hồi nhớ lại, Thiên Uy mới
nhận ra: chẳng phải ngẫu nhiên Lê Thiên Lập thường đến chơi nhà. Có lần
mẹ bảo đến nhà bà Phùng, rút cuộc mẹ không đến nhà ấy, hóa ra tất cả
những hiện tượng đó đều có nguyên nhân của nó. Nếu cậu không bất thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.