ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 302

Nàng hỏi:
- Ai đấy?
- Thưa, an đệ đã dậy chưa ạ?
Nàng mở mắt ra, nhận ra tiếng Thiên Lập.
- Có việc gì đấy? - nàng đã ngồi dậy. Tâm trạng và cử động của nàng hơi
hốt hoảng. Chưa kịp xỏ dép, nàng đã chạy tới trước gương. Giai Lập biết
mình không thể gặp chàng với dung nhan như vậy.
- Tôi muốn gặp an đệ có chút việc. Không sao cả, an đệ cứ bình tĩnh, tôi xin
ngồi chờ an đệ Ở phòng khách.
Giọng nói dịu dàng. Nếu như không có việc Viêm Bối Kỳ như nhát dao
đâm vào trái tim nàng, Giai Lập sẽ sung sướng biết bao khi nghe giọng nói
ấy.
Điều bất hạnh đã xẩy ra, nay mọi việc đều như bị phủ một lớp bóng tối.
Ngày trước Thiên Lập đã nhiều lần kiếm cớ đến thăm, nàng cảm thấy việc
làm của chàng là tự nhiên. Nhưng hôm nay chàng bỗng xuất hiện, nàng
không khỏi thắc thỏm trong khi đánh răng rửa mặt.
Ngày trước nàng hiểu câu "có chút việc" là một cái cớ để thăm nàng, còn
bây giờ chàng đến chắc có việc gì. Nhưng việc gì vậy?
Vội vã chỉ thêm hỏng việc, nàng biết điểm trang vội vàng sẽ không gây
được ấn tượng tốt đẹp. Nàng kẻ lông mày xấu quá, kẻ đường mi mắt cũng
hỏng. Nàng vội vã không muốn để chàng phải chờ lâu. Mặc dù tâm trạng
có thay đổi, nhưng với nàng, chàng vẫn quan trọng.
Nghe tiếng chân nàng, Thiên Lập đang ngồi liền đứng dậy.
- Chào an đệ.
Chàng cúi chào rất cung kính, lời lẽ như cậu học trò tiểu học, nhưng Giai
Lập không còn có thể thích thú về chàng nữa, bởi vì nàng cảm thấy thái độ
của chàng gượng gạo. Đang tỏ ra lễ phép để tránh con mắt chung quanh
nhưng có người nào đứng đây đâu. Nàng không biết, bọn người ở sẽ nghĩ
sao, cho dù họ không nghi ngờ gì đi nữa thì nguyên cái việc họ để chàng gõ
cửa phòng nàng cũng đủ chứng tỏ chàng thân thiết đến mức chẳng còn phải
giữ kẽ gì trong gia đình này.
- Đêm ngủ có tốt không. - Ánh mắt và giọng nói của chàng đã thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.