ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 304

- Thiên Nhủ - Nhắc đến con gái, Giai Lập không thể giữ vẻ thản nhiên như
cũ - Thiên Nhu làm sao cơ?
Thiên Lập lắc đầu vẻ như khó nói:
- Em gửi cho tôi một bài thơ.
- Hả? - Giọng Giai Lập thay đổi hẳn. Thiên Lập chưa kịp đưa, nàng đã đưa
tay ra với vẻ van lơn - Đưa tôi xem.
Vất vả lắm chàng mới rút tờ giấy từ túi áo ra được, giọng nói đầy e ngại:
- Lẽ ra tôi không nên đưa Giai Lập xem, nhưng tôi cũng lo sau này em lại
trách tôi dấu diếm, vả lại chuyện không phải là đùa, trách nhiệm không
phải là nhỏ, tôi khó kham nổi.
Giở tờ giấy ra, mặt nàng lập tức trắng bệch. Điếu thuốc tuột khỏi tay, nàng
mất hết mọi cảm giác. Cả con người nàng chìm nghỉm trong bài thơ của
Thiên Nhụ Bài thơ như cái lồng sắt, nhốt cứng nàng vào trong. Thân thể
cứng đơ, ngạt thở.
Thiên Lập cúi xuống nhặt điếu thuốc rơi trên thảm, nhận thấy chân nàng
run run. Cặp đùi thon nhỏ gợi chàng một kỷ niệm, khiến chàng không khỏi
thương xót. Chàng đưa tay vuốt nhẹ. Như bị rắn độc cắn nàng đột ngột
tránh ra.
Chàng bỏ mẩu thuốc vào gạt tàn, trong lòng không khỏi có chút ngượng
ngùng, chàng không nỡ nhìn vào mặt nàng nữa. Gương mặt nàng bây giờ
khác xa so với lúc mới quen, chính chàng đã gây cho nàng bao gánh nặng
trong tâm hồn.
Chàng ngồi im chờ đợi, Thiên Lập biết rằng sẽ có phản ứng, không thể ngồi
mãi như pho tượng. Cuối cùng nàng mở miệng.
- Trò trẻ con! - Tờ giấy run lên trên tay nàng, cặp môi cười cũng hơi run
run - Thiên Nhu bắt chước bài thơ của anh nó đấy mà.
Nhìn nàng, Thiên Lập hoang mang, không hiểu câu nói thật lòng hay giả
đối, chắc chắn nàng hiểu đây là một vấn đề nghiêm trọng, vậy thì nàng che
dấu làm gì?
Chàng đành nói vuốt theo:
- Nếu là chuyện đùa thì càng hay.
Nàng không nghe câu nói đó, mắt vẫn không rời mảnh giấy và nhắc đi nhắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.