ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 305

lại:
"Tôi yêu một chàng trai, tôi yêu một chàng trai".
Thiên Lập giật mình: đôi mắt đờ đẫn, nụ cười để lộ hàm răng đều trắng
nõn, khiến mặt nàng vô cùng thê thảm. Có lần Thiên Lập mục kích một tai
nạn, một bé gái nằm dưới bánh xe ô tô, bà mẹ tay sờ xác con, mắt nhìn lên
trời khóc mà đôi mắt ráo hoảnh, nét mặt đau đớn của bà mẹ ấy chả khác gì
nụ cười của Giai Lập. Không ngờ ấn tượng năm xưa nay lại nhìn thấy ngay
trên mặt Giai Lập. Thiên Lập nẩy ra ý muốn tự vệ. Đưa bài thơ của Thiên
Nhu cho nàng xem chàng còn dụng ý riêng. Nhưng chàng không muốn câu
chuyện thành công khá. Làm như vậy sẽ chẳng có lợi cho chàng. Thiên Lập
hiểu Giai Lập là con người kín đáo, giữ kẽ, song trận bão táp vừa qua mà
chàng được nếm trải, khiến chàng không thể không đề phòng.
- Tôi cũng có lòng tự trọng, đặc biệt là Thiên Nhụ Em đừng rầy la nó cũng
đừng cho nó biết.
Ánh mắt Giai Lập chuyển từ bài thơ sang người đàn ông ngồi trước mặt.
Qua giọng nói đó, thái độ đó Giai Lập cảm thấy, anh ta chưa bao giờ xa lạ
với nàng như lúc này.
- Anh có cần dạy bảo tôi như đứa trẻ con không nhỉ?
Câu trả lời đơn giản bao hàm sự lễ độ, hài hước châm biếm và cả độc ác
nữa. Thiên Lập lúng túng:
- Ý tôi là, là...
Giai Lập khoát tay một cái, không để anh ta nói thêm.
- Tôi hiểu hết rồi. Anh nên đi làm việc đi.
Khi nói câu này, nàng đã tìm lại được cái tôi của mình. Nàng như một bà
hoàng tôn quý vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.