ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 38

hơn anh ta những bảy tuổi cơ mà ? Ôi, bảy năm là một khoảng cách lớn biết
bao.
Giữa nàng với Đại Nhạc có khoảng cách lớn như vậy không ? Nhìn lại
dáng ngủ của chàng . Giai Lập liên tưởng đến bản thân; bảy năm sau nàng
rồi sẽ có dáng vẻ y hệt Đại Nhạc bây giờ, càng nghĩ càng thêm sợ hãi hùng.
Giai Lập bất giác thở dài . Nàng không dám nghĩ tiếp.
Không ngờ tiếng thở dài nặng nề đến nỗi át cả tiếng ngáy của chàng . Lập
tức tiếng ngáy im bật, Đại Nhạc vội cảnh giác mở mắt.
Khi nhận ra mình đang ngủ quên đi, Đại Nhạc chẳng hề ân hận cũng không
hề xấu hổ, chàng cho đó là điều dĩ nhiên . Chàng miễn cưỡng giơ tay lên
định vỗ đùi nàng để tỏ ra âu yếm . Nàng giận dỗi tránh ra, tay chàng rơi
xuống đi- văng một cách bất lực.
- Hử ? - Chàng cố mở mồm nói - Sao thế em ?
Giai Lập không trả lời, vờ ngủ . Đại Nhạc hiểu nàng giả vờ và đang dỗi .
Có gì đáng để nàng dỗi đâu cơ chứ, trời nóng thế kia, chả nhẽ không nên
ngủ một tí hay sao ? Tuy nhiên, chàng vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, Đại
Nhạc vừa ngáp vừa hồi tưởng lại tình huống trước lúc thiếp đi, chàng sực
nhớ rằng Lê Thiên Lập dẫn hai con đi chơi :
- Chúng nó đi xem phim gì vậy ? Hở em ?
- Không biết.
- Khi nào các con về ?
- Không biết . - Nói xong nàng đứng dậy bỏ đi.
- Giai Lập - Lúc này chàng mới tỉnh hẳn, nhìn sau lưng nàng - Em dỗi hả ?
- Có gì đâu ạ - Nàng cười, tiếng cười và nụ cười của nàng như một cử chỉ
xã giao với người xa lạ.
Quả thực, nàng không còn dỗi nữa, và cũng không có thì giờ để dỗi, tâm trí
nàng bị cuốn hút vào việc trang điểm, chả là tối nay lại phải đi dự yến tiệc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.