ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 56

- Không, ông ạ.
- Các em ăn ở đâu?
- Thiên Nhu đem cơm theo, Thiên Uy mỗi ngày mang mười đồng ăn quà. -
Thấy đôi mắt Thiên Lập có vẻ chưa hiểu, nàng giải thích thêm - Nhẽ ra
Thiên Uy cũng mang cơm theo, lên học năm thứ hai sơ trung, em nó thấy
làm vậy có vẻ trẻ con quá, cho nên đòi cho tiền ăn quà trưa.
- Nếu là tôi, tôi sẽ mang cơm theo. Ngày trước, lúc còn đi học, tôi thường
thèm được mang cơm đi theo như mọi người. Người mẹ chuẩn bị món ăn
trong hộp cơm vừa ngon vừa bổ. Còn tôi toàn ăn vặt, đôi lúc không biết tiết
kiệm, nhiều khi tiêu sạch tiền, đến trưa thường phải nhịn đói.
- Vậy tại sao ông không mang cơm theo?
Chàng nhún vai:
- Có ai chăm sóc mình đâu, đưa ít tiền tiêu vặt cho xong chuyện vậy thôi.
Giai Lập từng nghe anh kể, bố mẹ mất sớm, hai anh em ở nhà ông chú. Ông
chú lúc nhỏ được bố mẹ anh nuôi dưỡng, cho nên sau này nuôi hai anh em
chàng để đền đáp. Sự nghiệp ông chú cũng khá, nhưng là sỹ quan, cho nên
lương bổng có hạn. Bà thím không ngược đãi hai anh em, nhưng cũng chỉ
làm tròn bổn phần mà thôi, cho nên hai anh em thiếu tình thương và sự
chăm sóc đầm ấm của gia đình.
Giai Lập nhìn Lê Thiên Lập, vì ngại bà Lý đang đứng hầu sau lưng, cho
nên nàng không biểu lộ tình cảm với chàng.
- Em gái ông cũng vậy à?
- Cũng thế, ngay cả các anh em họ tôi cũng đều sống thế cả, vì chú thím tôi
muốn tỏ ra cư xử bình đẳng như nhau mà.
- Anh có vẻ lạc quan nhỉ.
- Vâng, đặc biệt là bây giờ.
Nàng hiểu ý chàng, để lảng tránh, nàng tiếp tục hỏi một cách nghiêm chỉnh:
- Ông kể rằng có thời ông sống không được bình thường, lúc ấy mười mấy
tuổi? Thời gian đó ông bị Oan lắm ư?
- Buồn nản, chán đời, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi.
- Làm sao để trở lại bình thường?
- Sau tôi nhận ra một điều: sống là phải phấn đấu, không nên như nằm mơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.