ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 67

- Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ là gặp mặt nhau một tý thôi, vậy mà giờ đây lại được
ngồi ngay bên cạnh người.
- Ngồi cạnh tôi có nghĩa là hạnh phúc ư?
Nàng thương hại nhìn vẻ mặt si mê của chàng.
- Tất nhiên, lúc gặp lần đầu tiên, tôi cảm thấy người cao vời vợi, không thể
nào với tới được.
Nàng mỉm cười, giống ánh mắt thèm khát của trẻ khi nhìn quầy hàng đồ
chơi. Giai Lập cảm thấy lòng mến mộ của chàng đối với mình chân thành
và trong sáng, cho nên nàng không nỡ trách mắng một câu.
- Trong buổi tiệc rượu đón bộ trưởng Xina, tôi mới có dịp nói chuyện, thực
ra tôi đã gặp người trước đây ít lâu.
- Thật ư? Ở đâu vậy?
- Ở sân baỵ Hôm ấy người mặc bộ âu phục màu trắng thêu hoa đen. Trông
người thanh nhã, xinh đẹp và trẻ trung. Tôi hỏi anh bạn đồng sự đứng cạnh:
"Vị tiểu thư này là ai đấy?". Sau mới biết là Trương phu nhân. Khi ấy tôi
thở dài một tiếng. Anh ta hỏi tại sao, tôi trả lời: "Ngày nay giữa các vị phu
nhân với các vị tiểu thư khó phân biệt quá".
Thường thường mọi người vẫn khen Giai Lập có thuật trang điểm, tuy
nhiên, chàng coi nàng như một tiểu thư thì cũng hơi quá. Qua câu chuyện,
nàng mới nhớ lại đêm đó mình đeo kiếng râm. Mặt khác, vẻ trẻ trung của
nàng còn do khuôn hình thon thả, duyên dáng.
Chàng vừa cười vừa nói:
- Người có biết, anh bạn kia nói gì không? Anh ta đùa: "Giả dụ bà ấy là tiểu
thư, anh sẽ đeo đuổi chứ gì?". Tôi im lặng, điều bí mật trong lòng không
thể thố lộ cùng anh ta được.
Bí mật gì cở Chả nhẽ: "Không phải tiểu thư thì tôi vẫn cứ theo đuổi?". Giai
Lập nghĩ thầm. Nghĩ lại khi nàng cùng Đại Nhạc hàn huyên trò chuyện với
mọi người, có hai chàng trai cứ bàn tán sau lưng, vậy mà nàng chẳng hay
biết tí gì.
Bỗng tâm hồn nàng cảm thấy trĩu nặng, nhớ đến buổi tiễn chồng lúc sáng,
nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Thiên Lập nhìn nàng đăm đăm lo lắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.