ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 72

mẹ.
Gía có xe đạp, chẳng những không phải đi ô tô mà việc tiếp cận Tào Thục
Phân cũng dễ hơn nhiều. Có những bạn đi xe kiệu của nhà đến trường học,
nhưng Thiên Uy không thích làm như vậy. Từ bé, cậu được bà ngoại dạy
lối sống giản dị, bà khuyên rằng không nên sống xa hoa, càng không nên tỏ
ra sống khác người.
Một chiếc xe đạp có đáng là bao, thế mà lúc nào mẹ cũng từ chối.
- Không được, con không biết đi xe đạp nguy hiểm như thế nào ư? Giao
thông Đài Bắc cực kỳ lộn xộn không cẩn thận bị Ô tô đâm, chẳng mất
mạng thì cũng què, con ạ.
Đến là ớn cái kiểu nói của mẹ, đã bao lần nói khôn nói khéo mẹ vẫn một
mực từ chối.
Vì việc này, cậu sinh ra cáu mẹ, mọi người ai ai cũng khen mẹ trẻ trung, tao
nhã và cao quý, nhưng cậu, cậu chỉ thấy ở mẹ một con người thiếu cả tình
lẫn lý. Lúc còn trẻ, cậu cũng từng ao ước chiếc xe đạp, tuy bà ngoại không
mua, nhưng bà nói sao mà âu yếm: "Con ơi, cặp dò của con ngắn thế kia,
đạp làm sao được? Khi nào con lớn, bà sẽ mua, bà mua cho con xe bình
bịch hẳn hòi nhá".
Mặc dù điều đó không thành thật, nhưng chỉ cần tưởng tượng vẻ oai phong
khi ngồi trên xe máy, cậu đã thấy mát lòng mát dạ.
Đến khi được ở cùng bố mẹ, giấc mộng đẹp kia thế là vỡ tan, mẹ trả lời:
- Không được, đi xe đạp đã nguy hiểm, đi xe máy còn nguy hiểm hơn.
- Nhưng bà ngoại đã hứa với con rồi cơ mà.
- Bà biết gì? Bà chỉ biết nuông chiều làm hỏng con thôi.
Vì mẹ coi thường bà, cho nên cậu có quyền coi thường mọi lời ăn tiếng nói
của mẹ.
Đi xe đạp không được, đến khi học lái xe kiệu cũng không được nốt. Có
dạo lão Vương dạy cậu lái xe. Nhưng để lấy lòng bà chủ, lão lại đem ton
hót với mẹ, rút cuộc mẹ lại không cho.
- Còn nhỏ thế kia, lái xe thế nào được? Nguy hiểm lắm, ngộ nhỡ đâm phải
người ta thì sao? Có phải chuyện đùa đâu!
Bố nói nhưng nghe còn có lý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.