ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 75

QUỲNH DAO

Đừng Quên Đêm Nay

(Nguyên tác: Biệt Vọng Kim Tiêu)

Chương 16

- Vào đi.
Thiên Uy đẩy cửa vào, thấy mẹ đang ngồi trên đi- văng, nói đúng hơn, mẹ
đang nằm cuộn tròn trên đó. Trong phòng thiếu ánh sáng, trông mặt mẹ u
ám. Khi nhìn cậu, cặp mắt mẹ vẫn như hai viên ngọc huyền lấp lánh, trong
bóng tối, đôi mắt mẹ vẫn rất tinh anh.
Cậu tưởng mẹ Ốm hoặc ít ra vẻ ngoài của mẹ cũng cho cậu một cảm giác là
mẹ khó ở. Không hẳn thế, có lẽ vì mẹ mặc áo ngủ bằng voan màu vàng,
đến là chói mắt. Dù sao Thiên Uy cũng không thích kiểu áo và màu áo đó.
Một người đã làm mẹ không nên ăn mặc như vậy. Nói chung, bọn con trai
thường nhìn những người không cùng giới tính bằng con mắt xoi mói giễu
cợt. Cho nên hễ trông thấy phụ nữ chạy theo thời trang, bọn bạn họ thường
hét to: "Đồ yêu tinh". Mấy thằng bạn nhìn thấy mẹ ăn mặc như vậy, chúng
cũng sẽ rủa mẹ là đồ yêu tinh chứ còn gì nữa?
Thấy Thiên Uy, mẹ thay đổi dáng ngồi như muốn rũ khỏi sự uể oải, như cố
phấn chấn tinh thần lên:
- Có việc gì đấy?
Thoạt trông thấy mẹ, niềm hứng khởi đã giảm sút, nay thấy mẹ mở mồm
hỏi, thế là mất hẳn. Thiên Uy cảm thấy giọng nói mẹ lạnh nhạt và mẹ tỏ ra
bứt rứt khi thấy cậu vào. Tại sao mẹ không thể như bà ngoại nhỉ? Mỗi lần
thấy cậu đi học về, bà ngoại bao giờ cũng tươi cười săn đón, hỏi xem hôm
đó ở trường cậu làm những gì, có chuyện gì vui không, có cãi nhau hay bị
bắt nạt không. Đã trót vào, cậu đành phải thưa:
- Bố có thư không hở mẹ?
Nghe câu hỏi, Giai Lập đưa mắt nhìn xuống đất:
- Có, bưu ảnh bố gửi cho con, mẹ để trên bàn học con đấy thôi?
Thiên Uy cảm thấy mẹ trả lời cho qua chuyện, và mong cậu chóng đi khỏi
nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.