ĐỨNG TRONG BÓNG TỐI - Trang 372

“Đừng tự trách mình vì chuyện đó”, anh nói. “Anh cũng có lúc không

tin bản thân mình. Không ai tin. Kỳ lạ mà, anh chỉ có thể tin vào bản thân.”

Cô lắc đầu. “Tất cả những bạo lực, hận thù và căm ghét đó. Chúng

khiến em cảm thấy mình… nhỏ bé. Bị nghiền nát.”

“Mẹ em nói em đã không ngủ. Gặp ác mộng à?”
Cô gật đầu.
“Rồi sẽ qua thôi”, anh nói. “Em rất mạnh mẽ.”
Sự thấu hiểu thầm lặng của anh làm mắt cô cay xè. Cô cố gắng đáp lại,

nhưng lời nói rối rắm thành nút thắt nóng rực trong cổ họng.

“Thực tế em có biết vì sao anh đoán ra không?”, anh hỏi.
Cô lấy hộp khăn ướt, ra hiệu cho anh tiếp tục.
“Anh đã đến bệnh viện”, anh nói. “Sean đã gặp Tonia ở đó lúc anh còn

hôn mê. Anh kiểm tra thông tin. Chỉ có duy nhất một y tá tên là Tonia
Vasquez từng làm việc ở đó lúc bà ấy sáu mươi tuổi và nghỉ hưu nhiều năm
trước.”

“Ồ”, cô hơi bất ngờ. “Em hiểu.”
“Nhưng chưa hết. Họ cho anh xem quyển sổ đăng ký thăm bệnh

nhân.”

Erin che mặt, chuẩn bị tinh thần.
“Anh tìm thấy tên em, Erin. Từng ngày một trong suốt thời gian anh

mê man, em đã đến thăm anh.”

Erin hé mắt nhìn anh qua kẽ tay, cô mỉm cười. “Ôi”, cô lẩm bẩm. “Lộ

rồi.”

Anh không cười. Chỉ chờ đợi.
Erin bỏ tay xuống. “Em đã nghe đâu đó là có thể giúp một người bị

hôn mê tỉnh lại nếu hát hay trò chuyện hoặc đọc sách cho họ”, cô nói. “Em
không thể hát và chưa bao giờ dám nghĩ đến chủ đề trò chuyện với anh
ngay cả khi anh tỉnh táo, chứ đừng nói đến lúc anh bị hôn mê. Nhưng em
có thể đọc. Em nhớ có lần anh từng nói anh thích truyện trinh thám giật
gân. Em đã mua một cuốn tiểu thuyết của Dean Koontz

[44]

. Không sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.