ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 118

Ngước nhìn ra đường, anh thấy chiếc tăng đầu đàn chưa bị dính đạn. Nó

vẫn hung dữ vượt qua những chiếc bị thương, xoay tròn trên đường và từ
miệng pháo của nó vẫn phụt ra từng lưỡi lửa màu da cam. Nó chưa bị vỡ
trán!-Pê-tơ-ru-skin hiểu ra.-Những viên đạn vừa rồi thật vô ích! Cứ vậy,
anh nhìn trân trân đầy căm giận chiếc xe quái dị với hai chứ thập ngoặc
trắng bên sườn. Và bỗng nhiên anh nhoẻn cười: phải bắn vào bụng nó. Vỏ
thép ở đấy mỏng hơn. Anh chạy tới bên súng, nắm vai pháo thủ xạ kích
Liu-ban-xki.

-Ngắm thẳng vào dưới bụng nó!…
Liu-ban-xki giương tròn mắt, lắc lắc đầu, tay chỉ vào tai, miệng hét lớn:
-Không nghe gì cả… Điếc rồi…. Nói to lên! To nữa lên!…
Pê-tơ-ru-skin đẩy anh ta ra một bên và ngồi vào vị trí, chúc nòng pháo

thẳng vào con quái vật đang khạc lửa trước mặt. Bắt gọn nó trong vòng
ngắm anh ấn cò.

Anh tính rất đúng. Quả đạn chọc thủng bụng xe và hầu như chui tọt vào

trong xe… Chiếc xe nặng nề rùng mình, lảo đảo lết đi được mấy thước nữa
và quay nghiêng đứng sững lại.

-Trúng rồi!-Pê-tơ-ru-skin mấp máy đôi môi khô khốc, mắt vẫn không rời

vòng ngắm.-Trúng rồi, anh em ơi!…

Pháo thủ Liu-ban-xki ngạc nhiên trố mắt nhìn khẩu đội trưởng đang ngồi

ở vị trí của anh, và nhoẻn miệng cười, dụi dụi mắt. Phải mất mấy giây ngơ
ngác rồi bỗng vỗ vỗ tay vào trán.-Làm sao lại có thể tuyệt vậy nhỉ!-Lối bắn
này có được học bao giờ đâu!

-Ồ, đội trưởng, bắn tuyệt lắm.
An-tôn Pê-tơ-ru-skin thở hồng hộc tựa như vừa từ đâu chạy tới, cũng

nhoẻn cười và hét bảo pháo thủ của mình:

-Bắn tiếp!…
Liu-ban-xki nhảy phắt vào vị trí của mình nhìn vào vòng ngắm, Pê-tơ-ru-

skin vẫn không rời mắt khỏi chiếc xe bị thương đang cố giãy giụa phía
trước, hạ khẩu lệnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.