ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 313

tóm cổ được hai thằng còn nằm mê man bất tỉnh, còn chính tên này đã
chuồn thoát… Phải chính hắn đã chuồn mất hồi ấy!

-Uyn-rích này, mình có cảm giác thằng Nga này trông quen quen. Khuôn

mặt gợi nhớ lắm, nhưng mình không nhớ nổi là đã gặp nó ở đâu: ở chỗ bọn
mình hay ở hậu phương quân Nga, tên sĩ quan SS nói với tên trợ lý trưởng
trại giam.

-Ồ, Hen-rích, theo hồ sơ thì hắn là một tên lính Nga đào ngũ, tự chạy

sang phía chúng ta-viên thiếu tá trả lời.-Xem ra nó có vẻ là tay võ sĩ quyền
Anh không đến nỗi tồi. Sáng nay nó đã đánh gục một lúc tới chín thằng tù
cùng bọn đấy. Anh nghe nói tới chuyện này chưa?

-Tại sao chúng mày đánh nhau?
Tên thượng úy nhắc lại bằng tiếng Nga, Mi-cla-sốp thọc tay vào túi quần

rút ra mảnh báo nhàu nát, vuốt trên đùi cho phẳng rồi trao cho hắn:

-Tất cả là do cái mảnh báo này. Tôi không cho chúng xé ra để cuốn thuốc

lá.

-Hay nhỉ?
-Mảnh báo này đối với tôi thật là vật quý đấy.
-Tại sao vậy?
-Vì trong này có đăng bài về một người thân với tôi.
-Đưa đây xem nào.
-Đây chỉ còn lại một mẩu thôi,-Mi-cla-sốp chỉ tay vào tên của tác giả bài

báo.

-Uyn-rích này, cậu thấy chưa? Tên thượng úy hỏi gã thiếu tá bằng tiếng

Đức.

-Ồ, Hen rích ạ, có lẽ chính nó đây cũng nên,-tên thiếu tá trả lời.
-Chính nó đấy! Hen-rích đồng tình nhận xét.
Mi-cla-sốp cố nghe rõ những câu trao đổi ngắn ngủi đó và đoán rằng cả

hai đứa đều phong phanh biết về Tô-bôn-xki. Nhưng có điều lạ là bọn
chúng không nói hết câu mà chỉ là những lời lấp lửng. Điều đó có nghĩa gì
vậy? Tốt hay xấu? Thật khó hiểu và những tình huống rối rắm, phức tạp cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.