DƯỚI NẮNG TRỜI CHÂU ÂU - Trang 25

theo phản xạ và quay sang phía bên trái, những tia nắng vàng ươm trải dài
trên cả một ngọn đồi xanh non màu cỏ. Thực sự lúc đó tôi không hề nghĩ
mình đang ở nước Anh mà đang ở một đồng quê nào đó xa thật xa. Chúng
tôi trèo lên ngọn đồi và dang tay ôm nắng, chạnh lòng chợt nhớ tới câu hát
năm xưa: “Em muốn ôm cả đất, em muốn ôm cả trời, mà sao anh ơi, mà sao
anh ơi, không ôm nổi trái tim một con người…”
Có lẽ vòng tay tôi quá nhỏ
để ôm giữ trái tim một con người hay bởi trái tim người ấy mênh mông và
sâu rộng quá? Cho đến giờ đó vẫn là một câu hỏi không lời giải đáp trong
tôi.

Thư đã chụp lại giùm tôi những khoảnh khắc bình yên ấy, sau này mỗi

lần tâm trạng bộn bề giữa ngổn ngang công việc, thỉnh thoảng tôi vẫn mở
file ảnh cũ ra và xem lại những bức hình trên ngọn đồi còn thơm mùi cỏ ấy,
để nhận ra rằng hạnh phúc của ngày hôm qua sẽ luôn nhắc tôi nhớ và cố
gắng hơn cho hiện tại của ngày hôm nay.

©STE.NT

Gần 4h chiều, những giọt nắng đông càng trở nên yếu ớt, trời bỗng lạnh

hơn. Chúng tôi ghé vào một quán cà phê và cùng nhau nhâm nhi ly
cappuccino nóng hổi, cứ như thế chúng tôi đã “lặn lội” cả một chặng đường
dài để tự thưởng cho mình điều này. Cả hai đứa mỉm cười hạnh phúc, tận
hưởng những giây phút bình yên ấy, bởi rất có thể ngày mai, chúng tôi sẽ lại
phải chạy theo vòng quay của cuộc sống đời thường và không ai dám chắc
liệu mình có còn thời gian để “sống chậm” như giờ phút hiện tại của ngày
hôm nay không nữa…

Trên chuyến xe buýt từ Rivelin trở về trung tâm thành phố, nhìn ánh đèn

trên những ngọn đồi thấp thoáng phía xa xa, cả tôi và Thư đều quay ra nhìn
và trầm trồ nức nở: “Đẹp quá!” Hình ảnh ấy khác hoàn toàn với những gì
tôi vẫn hằng tưởng tượng về nước Anh mù sương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.