ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 150

quân Trần tan vỡ ắt phải chạy ra sông tìm đường trốn, khi ấy chúng không
có thuyền trốn chạy nữa tất bị ta bắt sống.

Nói xong, Ngột-lương-hợp-thai lại nhìn các tướng một lần nữa và

gặng hỏi:

- Các tướng đã nghe rõ mệnh ta chưa? Nếu rõ rồi thì về cho quân và

cho ngựa ăn uống xong đi ngủ ngay. Giờ tý xuất binh.

Đêm yên tĩnh, gió bấc buốt lạnh, trăng sáng vằng vặc. Trận địa quân

ta im phăng phắc chỉ nghe thấy tiếng voi đập tai đuổi muỗi, tiếng cú rúc và
tiếng mang tác xa xa phía bìa rừng. Thỉnh thoảng còn nghe được cả tiếng
chân ngựa đập móng nhè nhẹ xuống mặt dất, ấy là chúng đổi chân vì đứng
mỏi.

Từ chiều, quân thám của ta đã về báo giặc tụ quân phía thượng lưu tả

ngạn cách Bình Lệ Nguyên năm chục dặm. Vua Thái tông và các tướng đều
nhận định: “Có thể đêm nay vào lúc trăng lu tức là cuối giờ sửu, lợi dụng
lúc tranh tối tranh sáng giặc sẽ vượt sông”.

Khoảng cuối giờ tý, quân thám của ta từ thượng lưu tế ngựa chạy về

Bình Lệ Nguyên hối hả tâu vua:

- Tâu bệ hạ, kỵ binh giặc đang rầm rập tiến xuống hạ lưu.

- Ngươi có nhìn thấy giặc vượt sông sang hữu ngạn không?

- Tâu bệ hạ, giặc đi theo đường mòn dọc bờ tả ngạn chứ chưa thấy có

dấu hiệu chúng sang sông.

Vua nói nhỏ với Lê Tần và Khuê Kình:

- Các khanh truyền cho quân nghỉ tại chỗ, cho phép họ uống nước

hoặc đi ỉa đi đái, hút thuốc lào, cũng có thể ôm khí giới ngủ ngồi trong một
khắc canh giờ cho đỡ căng thẳng, saư đó đánh thức họ dậy để sẵn sàng vào
trận. Ta ngờ giặc sẽ sang sông vào đầu giờ dần. Bởi lúc đó trời đang mù. Vì
vậy quân thám phải canh chừng hai đầu thượng hạ lưu, canh chừng sát mép
nước. Phải vùi giặc xuống lòng sông. Phải đánh phủ đầu cho nó choáng
váng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.