ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 42

Tình cốt nhục khiến nhà vua không cầm được nước mắt, ngài ôm lấy

hai bờ vai Quốc Tuấn bảo chàng ngồi xuống.

Quốc Tuấn chắp tay vái thái sư và cúi chào hai tướng Lê Tần, Trần

Khuê Kình.

Mọi người đều chú mục nhìn Quốc Tuấn và đều có cảm nhận như

Quốc Tuấn đã trở thành một người khác: điềm đạm, trầm tĩnh, sâu lắng chứ
không sôi nổi như mấy năm trước.

Thái tông liền vỗ về an ủi:

- Huynh trưởng của ta chẳng may thất lộc khiến cháu phải mồ côi cả

cha lẫn mẹ. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua. Nhưng ta mất anh, cháu mất cha
thì sự mất mát ấy không gì bù đắp được. Tuy vậy, cháu là đấng trượng phu,
sinh ra trong trời đất phải có trách phận gánh vác sơn hà. Ta triệu cháu về
để giao cháu một việc mà ta coi nó là chính yếu nhất của việc quân. Hiện ta
đang cho mở rộng quy mô Giảng Võ đường, ta giao cho cháu giám sát việc
này. Cháu quen thạo công việc của người làm tướng, lại thông hiểu các
chủng quân. Vậy cháu phải xem các khu vực tập luyện của mỗi chủng quân
như vậy đã hợp lý chưa. Lại các bãi tập bắn có được an toàn không. Khoảng
cách giữa các kho lương, kho cỏ, kho khí giới với nơi đồn trú các chủng
quân đang tập luyện đã đúng chuẩn mực chưa. Mọi việc tu chính, chỉnh sửa
thế nào ta cho cháu toàn quyền. Phải hoàn thành sớm để đưa quân vào
luyện cho có quy củ.

Nhà vua phủ lên toàn thân Quốc Tuấn một cái nhìn thân thương và

tiếp: - Mọi sự đều phải gấp gáp lên, giặc không chờ ta đâu.

Thái sư Trần Thủ Độ cũng nói:

- Mới đây ta và hoàng thượng đều nhắc về cháu và đều kỳ vọng cháu

sẽ là cột trụ của nước nhà. Thời cơ cho cháu lập công chắc không còn xa
nữa đâu.

Quốc Tuấn vái đáp lễ nhà vua và Thái sư.

Vua Thái tông lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.