ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 104

- Ai mà chẳng biết nói thế nhưng cái thằng manager ở lầu dưới nó báo
thành ra housing mới đi xét đêm. Có chứng cớ rành rành nó sẽ lấy lại nhà.
Ông bà lạnh cả người, nửa thương thân mình, nửa sầu giận đời. Đúng là ở
chầu ở chực nhà con như cá mắc rọ, càng giãy càng chết. Thôi thì đành phó
thác cho cuộc đời. Ấp úng mãi ông mới nói được một câu:
- Vậy... con... tính sao?
- Thì gọi chị Tâm đón xuống dưới đó vài hôm cho yên rồi trở lại đây.
Nghĩ đến cái nền gạch bông và gương mặt khó đăm đăm của Thành, ông
buồn bã:
- Hay để thầy bu trốn ra ngoài hè khi chúng gõ cửa.
Nụ cau mày khó chịu:
- Làm gì phải khổ sở như vậy chứ! Thầy bu xuống đó chơi vài ngày cho
thoải mái như đổi gió.
- Nhưng tao không muốn đổi gió. Nó xài cái bếp quỷ gì mà vặn hoài không
được, lấy giấy mồi thì lại phun lửa phì phì thấy mà sợ. Thêm vào đó, chúng
đâu có cho bu mày nấu nướng, cứ ngồi như tù chờ vợ Tâm về.
- Ông nói làm gì đến điện đóm bếp núc cho lằng nhằng rắc rối mà sao
không nói thẳng là ở trên đó như bị nhốt tù. Dù nhà cửa sạch sẽ mát mẻ, dù
đồ đạc đầy đủ tiện nghi và dù cơm bưng nước rót nhưng tao với thầy mày
nuốt không vô. Bà Cửu chen vào.
- Không vô thì cũng phải cố nhét cho vô chứ con đã bảo ở đây không được
là không được.
Nụ đã có thái độ gắt gỏng làm ông Cửu cảm thấy bực bội và tự ái, mắt cay
cay:
- Theo tao nghĩ, chắc mày muốn đuổi đi nên bày ra nói thế phải không
con?
Vừa hỏi ông vừa kéo vạt áo chậm giọt nước mắt sắp sửa rơi.
- Giờ này thầy còn vặn vẹo như thế thì ai mà chịu được. Thôi thì cứ để họ
tới rồi thầy ra năn nỉ với họ, con lại nhà bạn ở cho khỏi bẽ mặt.
Nụ vùng vằng định dợm bước đi thì ông đã đứng dậy khóc bù lu bù loa:
- Thôi để thầy bu đi cho con nở mày nở mặt với người ta. Nhục ơi là nhục,
tưởng sang đây đoàn tụ ai ngờ đi đến đâu chúng cũng xua đuổi như giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.