ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 37

Tâm ngồi xuống gỡ những miếng nilon đậy bên trên thức ăn rồi vo tròn
ném vào thùng rác:
- Qua đây thầy bu phải chịu khó ăn vào mới mập được.
Vừa nói Tâm vừa bới cơm ra chén. Nồi cơm được nấu từ sáng sớm, loại nồi
của Nhật có thể giữ độ ấm được cả ngày. Nhìn làn khói yếu ớt tỏa nhẹ, bà
Cửu buột miệng:
- Cơm vừa chín tới bao giờ cũng ngon hơn.
- Thì nhất rồi nhưng thời giờ đâu cạo nồi vét cơm. Ngày nào con cũng nấu
một nồi đầy ăn từ sáng cho đến tối. Thôi thầy bu ăn cơm đi chứ!
Bà Cửu nhìn mâm cơm ngấy lên tới tận cổ. Cũng thịt thà cá mú sao trông
không ngon lành. Sáu cái đùi gà bự tướng, chẳng chặt chẳng xé mà lá
chanh hành tây cũng chẳng có, nằm giơ còng giơ gọng trên chiếc dĩa sành.
Chén muối tiêu chanh chênh vênh không gừng không ớt được đặt bên cạnh
tô canh khoai cà rốt váng những mỡ và cuối cùng là đĩa cá kho còn lõng
bõng nước. Cá hồi trưa bà có thử nhưng nó tanh vèn vẹt vì chưa kho kỹ, lại
không có gừng tỏi khử mùi hôi.
Ông Cửu nhìn Tâm bốc cái đùi gà xé đôi hỏi bằng giọng thảng thốt:
- Không chặt ra à?
- Ở đây tụi Mỹ ăn cả con, khỏi mất công chặt vì trước sau cũng vào bụng.
Như anh Thành nhiều khi có chút rượu vào ăn đến ba cái. Tâm trả lời
thoáng chút hãnh diện.
- Ăn vậy ớn chết được.
Bà Cửu ngán ngẫm lắc đầu đứng dậy mở những cánh cửa tủ trên cao tìm
tòi, lục lạo như hồi trưa.
- Nước mắm để ở đâu vậy tao kiếm hoài không ra?
- Không mua lấy đâu mà có.
- Ở đây họ không bán sao? Bà Cửu nhìn con chưng hửng.
- Có đầy nhưng hôi hám nhà cửa lắm.
- Không có nó chắc tao với thầy mày nhịn luôn. Hồi trưa ăn vốc cơm với
muối mà mặn chát. Có tí ruốc mang theo cũng phải đổ đi vì đã có mùi. Nói
xong bà thở hắt ra chiều buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.