ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 59

Mỹ. Mày bảo mày lành lặn, đẹp đẽ ai ngờ nào có khác gì xưa. Rồi mày bảo
mày giầu có nên sắm sẵn áo quần mền gối và phòng riêng, ai ngờ qua đây
phải nằm đất. Nhà cũng chẳng phải của mày, nay nó tới xét nhà, mai nó cho
người theo dõi rình rập. Sống thế thì sống sao được...
Bà Cửu nghe chồng tố khổ Nụ cũng tru lên gào khóc, kể lể nghe thật thảm
thiết mặc cho Nụ đứng nghệt mặt ra. Còn thương gì được nữa mà thương
quân lừa dối. Sự dối trá hành hạ ông thì ít nhưng sự tin tưởng đến nỗi
cuồng dại lại hành hạ ông quá nhiều. Ngày nào qua đây ông chỉ nuôi hy
vọng ở một mình nó. Nó đã làm cho ông nở mặt nở mày với xóm ngõ láng
giềng và đi đến đâu người ta chẳng nhắc nhở hỏi han cô Út. Cô Út được coi
như một thần tượng của các thiếu nữ đang xuân, được coi như thần tài của
những gia đình túng thiếu và với ông là cả một hãnh diện tột cùng. Nào ngờ
qua đây mới biết nó lại là thứ nghèo đói khố ránh áo ôm nhất nước. Số tiền
tàn tật mà ông cho là của trời cho, là một sự may mắn nào ngờ chính là
niềm bất hạnh, mất mát của con mình.

Ông Cửu buồn lắm, ông nhớ lại những bữa lễ giỗ dai dẳng kéo dài cả tuần
lễ. Song song với việc giỗ chạp là nghe những lời tâng bốc con ông cho
xứng đáng với bữa cơm thịt cá thịnh soạn. Việc đó làm ông hãnh diện và
vui sướng tột cùng, niềm hãnh diện của một ông bố có con gái giàu sang
phú quý, như vua của một cõi mà chung quanh ông là đám quần thần tung
hô chúc tụng. Ông tưởng qua đây, bà con láng giềng và những người nào đã
từng quen biết ông sẽ phải kính nể, khúm núm, nào ngờ con ông còn nghèo
hơn bất cứ đứa nào trong xóm. Thằng con ông Tá, cả năm mới gửi về nhà
có mỗi thùng đồ. Ở nhà gia đình nó xúm lại chia năm xẻ bẩy, bóp chắt cũng
chỉ đủ ngày hai bữa cơm độn thì nói chi đến việc đình đám thế mà bên đây
nó vẫn còn có một chiếc xe hơi cũ làm phương tiện di chuyển, vẫn còn
mướn được cái "ờ pá tơ mân" ở thoải mái với vợ con, vẫn còn có công việc
để làm chứ không lang thang vất vưởng như con ông.
Ông buồn vì niềm hy vọng hoàn toàn sụp đổ nhưng vẫn còn gượng gạo lây
lất sống qua ngày. Điều ông cảm thấy bất lực và buông tay thua cuộc là
những bữa cơm khô khan mãi tiếp diễn như loài người phải ăn cỏ khô. Mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.