sao, anh chẳng phải hiểu rõ, trông hành động của Chu tổng có vẻ dọa người
thế chứ thực ra hai người họ không có gì, chỉ là để lăng xê thôi."
Tôn Tiểu Bằng hừ một cái: "Sunny, tôi không phải đầu óc con nít,
đừng có xiên xẹo cả những chuyện này, lăng xê có đến lượt tổng giám đốc
Tinh Huy phải tự đi lấy lòng không, bây giờ tôi mới nghĩ ra, cô là muốn
tranh đoạt với Sở Dĩnh, muốn lợi dụng tôi nhổ chướng ngại vật cho cô."
Trần Sunny cười ha ha: "Anh Tôn nói gì thế, tôi đâu có tranh đoạt gì
với ai" Nói xong, ghé sát vào tai anh đổi giọng điều mềm mại hấp dẫn: "Tối
nay đến chỗ em nhé."
Tôn Tiểu Bằng cười ha ha đứng lên, trong lòng nghĩ, Trần Sunny này
thật tưởng mình là ai, cô ta không biết người khác quay vòng bao nhiêu lần
rồi, vẫn nghĩ mình đắt giá, thực ra đã nhàu nát, Tôn Tiểu Bằng anh cũng
không phải là phế phẩm mà phải động đến cô ta, mắt liếc qua Sở Dĩnh đang
được Chu Tự Hàn ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu,
vừa rồi chẳng qua mình mềm lòng mới tha cho cô, nếu không có mà giày
vò đến tối, con nhóc này chắc vào thẳng bệnh viện, mặc dù mình là người
khởi xướng, nhưng cũng sợ Chu Tự Hàn gây cản trở nên đành giả bộ đến
quan tâm.
Sở Dĩnh thật sự bị đông cứng rồi, cái lạnh thấu vào xương tủy, cô sắp
mất hết cảm giác, vì từ nhỏ lớn lên ở phương nam, đối với cái rét của
phương bắc, Sở Dĩnh vẫn không thích ứng nổi, cho nên lúc đi học đại học,
cô tuyệt đối không nghĩ đến thành phố B, nhưng lúc đó Lăng Chu nói:
"Thành phố B tuyệt đối không lạnh, nếu có lạnh cũng không sợ, đã có anh
rồi."
Cơ thể Lăng Chu luôn rất ấm áp, bàn tay to ấm, cho dù lúc lạnh nhất
cũng vẫn khô ráo ấm nóng, Sở Dĩnh thì ngược lại, vừa vào thu, tay chân đã
bắt đầu lạnh, lúc hai người đi với nhau, Lăng Chu đều sẽ ôm cô, nhét tay cô
vào bụng, cởi giày tất để chà xát đôi chân lạnh lẽo của cô