như nữ chính cho nên cũng vô dụng, chuyện này không phải là rất tốt. . . . .
.
"Tôi nói sao nửa ngày rồi mà không thấy bóng dáng của cục trưởng
Lăng đâu, thì ra là chạy tới nơi này rồi, bên trong vừa mới mở ra một chai
rượu, cục trưởng Lăng có thể cho người anh em này chút mặt mũi không, đi
một chút, tối hôm nay không say không về. . . . . ." Trần Bân vừa nói vừa
kéo Lăng Chu vào phòng.
Lâm Kiến Quốc từ chối, từ bên trong đi ra ngoài, đưa di động cho Sở
Dĩnh: "Điện thoại của Chu lão đại, để cho cô nhận." Sở Dĩnh liếc một cái,
nhíu nhíu mày, nhận lấy ngắt máy rồi trả lại điện thoại cho Kiến Quốc, xem
đồng hồ một chút: "Buổi tối tôi còn có vài cảnh quay ban đêm, tôi đi trước
đây." Nói xong chạy thẳng tới thang máy bên kia.
Lâm Kiến Quốc đang còn ngạc nhiên, người Sở Dĩnh đã xuống lầu,
Lâm Kiến Quốc gãi gãi đầu, nói trong lòng thật đúng là đủ kiêu ngạo, nhìn
Chu lão đại vẫn nhiệt tình, còn tưởng rằng không sai biệt lắm chứ, ý này
còn chưa tới mức đó đâu.
Mới vừa rồi Sở Dĩnh và Lăng Chu chân trước chân sau vừa đi ra
ngoài, anh và Trần Bân liền cảm thấy không tốt, giữa hai người này quá
không bình thường, vậy là bạn học cũ cái gì, không cần biết trước kia từng
có ân oán tình thù gì, vào lúc này nếu là tình cũ tái hợp dưới mắt của anh và
Trần Bân, Chu lão đại chỗ hai người bọn họ cũng không thể trêu vào.
Đưa mắt ra hiệu với Trần Bân, lúc này mới ra ngoài tách hai người ra,
điện thoại di động lại vang lên, Kiến Quốc vội vàng nhận giải thích: "Lão
đại, mới vừa rồi cũng không phải là tôi ngắt điện thoại."
"Cô ấy đâu?" "Đi rồi, nói còn có cảnh quay ban đêm sao?" Chu Tự
Hàn hừ một tiếng: "Mới vừa rồi cậu nói không rõ ràng, hiện tại nói cho
mình một chút, cục trưởng mới tới kia xảy ra chuyện gì?"